Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Chương 21: Các Ngươi Hiểu Lầm Rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ồ? Tên người rừng và con trâu này rất linh hoạt. ”

Trên cây có một nam tử nho nhã nhẹ nhàng mỉm cười nói, chậm rãi ném cung tiễn xuống, rút ra thanh kiếm trên thắt lưng.

"Tô sư huynh, đối với kẻ man di bực này, hãy để cho sư muội động thủ."

Một nữ tử cười duyên nói, trong mắt loé lên tia sắc bén.

"Vạn sư muội, ngươi đi giải quyết con trâu rừng kia, còn tên người rừng này thì giao cho ta, nhớ đừng để bị thương." Một vị nam tử mặt sẹo nhe răng cười nói.

"Vậy thì cảm ơn Điền sư huynh." Vạn sư muội quay đầu lại cười, phong tình vạn chủng, khiến nam nhân mặt sẹo nhìn đến lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Tô sư huynh ở một bên mỉm cười không nói, săn gϊếŧ dã nhân bực này là một chuyện tốt để gia tăng danh vọng cho Bách Huyền Môn.

Không chỉ vì dân trừ hại, còn không biết sẽ có bao nhiêu nhà giàu trong thành quyên góp tiền, địa vị giang hồ tăng lên, cũng càng có thể làm cho rất nhiều người mới mộ danh mà đến.

"Vừa mới bắt đầu liền dùng sát chiêu, không sợ gϊếŧ nhầm người sao?"

Dưới tàng cây bọn hắn đang đứng có một giọng nói lạnh như băng vang đến, cảm xúc tựa như đang kìm nén tột độ.

Tô sư huynh nhìn về phía Trần Tầm, cười lạnh nói: "Khuôn mặt thì mơ hồ không rõ, cả người mặc da thú, mang theo trâu rừng, ngươi chính là dã nhân chuyên ăn xương người đi, chúng ta cũng không nhìn lầm. ”

"Chúng ta chưa từng ăn qua xương người, đó là xây mộ cho bọn hắn, nếu không tin các ngươi có thể tự mình kiểm tra."

Trần Tầm nói từng câu từng chữ, vừa to vừa rõ: "Ta cùng lão Ngưu chưa từng trêu chọc bất luận ai trong số các ngươi. ”

"Ha ha..."

Ba người giống như là nghe được trò cười hài hước nhất trên đời này, Tô sư huynh lắc đầu cảm thán, không hổ là dã nhân: "Ngươi cảm thấy hiện tại mọi chuyện là do ngươi có thể quyết định được sao? ”

“Ta và lão Ngưu có thể cùng các hạ đi đối chất, nhưng… ta lại lặp lại một lần nữa, chúng ta không có trêu chọc người nào trong số các ngươi cả!”



Ánh mắt Trần Tầm lạnh lùng đảo qua ba người trên cây:"Là các ngươi hiểu lầm rồi. ”

"Dã nhân, ta mới nghĩ kẻ đang hiểu lầm mới là ngươi, chân tướng đã không còn quan trọng nữa."

Nam tử mặt sẹo rút đao ra và nhe răng cười, nhảy xuống, vững vàng tiếp đất, lộ ra công lực thâm hậu: "Ngươi chỉ có chết thì dân chúng mới có thể an tâm, Bách Huyền Môn ta mới có thể tiến thêm một bước! ”

Vừa dứt lời, nam tử mặt sẹo đột nhiên vọt tới, gân xanh nhô ra, đao quang run rẩy, có vẻ vô cùng hữu hãn, trực tiếp thẳng tắp về phía đầu Trần Tầm.

"Thật chậm."

Trần Tầm hơi híp mắt, nghiêng người, từ trên người móc ra búa Khai Sơn, ngạnh kháng đạo đao thế nặng nề này.

"Beng!"

Một tiếng xẹt lửa vang lên, khóe miệng hùm nam tử mặt sẹo run lên, giật nảy cả mình, dã nhân này khí lực thật lớn, nhưng hắn ra tay cũng không có quy củ, vừa nhìn liền biết người không luyện võ.

Trần Tầm yên lặng ra hiệu cho Đại Hắc Ngưu bằng một ánh mắt, hai người nhanh chóng triền đấu cùng một chỗ, tiếng va chạm kim loại không ngừng vang lên, đánh đến khó phân khó giải.

Đại Hắc Ngưu đang muốn tiến lên hỗ trợ, Vạn sư muội từ phía sau chạy ra, một kiếm bổ tới, chẳng qua Đại Hắc Ngưu liên tiếp chạy trốn mà thôi, chứ thật sự thì không thể tổn thương được một tấc da của nó.

"Súc sinh nhà ngươi rất tốt."

Đồng tử Vạn sư muội khẽ mở, nàng còn là lần đầu tiên nhìn thấy một con trâu đen linh hoạt như vậy, kiếm quang trong tay không ngừng, chém đến Đại Hắc Ngưu chạy tới chạy lui.

Tô sư huynh nhíu mày, dã nhân này có khí lực lớn vô cùng, Điền sư đệ có thể kiên trì không được bao lâu, hắn ta hét lớn một tiếng: "Điền sư đệ, ta đến trợ giúp ngươi. ”

"Tô sư huynh, mau tới trảm sát kẻ này."

Ánh mắt nam tử mặt sẹo nóng nảy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bây giờ bàn tay của hắn ta tràn đầy máu tươi, miệng hổ nứt ra, mỗi một lần va chạm với búa Khai Sơn, thân thể đều liên tục gặp chấn động.

Tô sư huynh nhảy lên không trung, dã nhân này cả người đều là sơ hở, hắn vung trường kiếm, mang theo sát khí sắc bén hung hăng chém xuống bên cạnh Trần Tầm.

"Cuối cùng cũng tới rồi sao."



Khóe miệng Trần Tầm hơi nhếch lên, tay trái từ bên hông lấy ra một cây búa Khai Sơn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ngăn cản đạo đánh lén này.

Leng keng -

Tiếng va chạm chói tai vang lên, Tô sư huynh cả kinh, dĩ nhiên là dùng song phủ, dưới chân Trần Tầm đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

“Điền sư đệ, cẩn thận!”

Tô sư huynh hoảng sợ, dã nhân này vừa rồi lại không dùng toàn lực.

Nhưng bây giờ mới nhắc nhở thì đã muộn, hai đạo phủ quang hiện lên, nam nhân mặt sẹo máu tươi bắn tung tóe, đầu phóng lên trời, thân thể "bịch" một cái, ngã xuống đất.

Mà đạo ảo ảnh kia còn chưa dừng lại, Tô sư huynh kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt không ngừng đảo quanh, trong tay gắt gao nắm lấy trường kiếm.

Ầm ầm!

Bước chân Trần Tầm đạp mạnh một cái, từ bên cạnh nhảy lên, song phủ nặng nề bổ xuống, Tô sư huynh phản ứng rất nhanh, xách kiếm muốn ngăn trở thế công này, nhưng mà hắn ta đánh giá thấp lực lượng tuyệt đối.

"Ah!!.

Tô sư huynh phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, kiếm của hắn ta đang nứt ra và thân thể không ngừng phát ra tiếng xương gãy.

Kiếm của hắn ta bị chém đứt, song phủ vẫn không giảm thế công bổ vào trong cơ thể Tô sư huynh, rất nhiều máu tươi bắn ra.

"Ngươi..." Tô sư huynh trong mắt mang theo oán hận, hắn ta không tin mình cứ như vậy mà chết.

"Ta còn không biết khinh công, nếu ngươi chạy được, vậy thì đáng tiếc."

Trần Tầm hừ lạnh nói, rút song phủ từ trên thân thể của hắn ta ra: "Khi các ngươi động sát tâm, đã chú định kết cục, bằng không ta cũng sẽ không nói nhảm với các ngươi. ”

Tô sư huynh xụi lơ ngã xuống, trong mắt vẫn mang theo vẻ không dám tin.
« Chương TrướcChương Tiếp »