Chương 2: Tu Tiên Giả Giáng Lâm

« Đinh! Túc chủ đã có thể thêm điểm. »

Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu, Trần Tầm nghe thấy liền như cũ chọn tăng lên lực lượng và Hắc Ngưu cũng được tăng thêm một chút lực lượng.

Trần Tầm phát hiện ra rằng việc gia tăng lực lượng đối với hắn có lợi ích rất lớn, chân tay của hắn làm việc linh hoạt hơn, tầm nhìn của mắt cũng tốt hơn hẳn.

Mấy đại bà nương gần bốn năm chục tuổi trong thôn vẫn thường xuyên nhìn trộm hắn.

"Đây có lẽ là mị lực của nam nhân đi."

Trần Tầm nhìn cơ thể của mình, thâm sâu thở dài, toàn bộ cơ thể của mình đều toát ra mị lực không biết đã mê đổ bao nhiêu thiếu nữ trong thôn.

"Lão, lão Ngưu! Ăn chậm một chút."

Trần Tầm kinh hãi, con Đại Hắc Ngưu này vậy mà thừa dịp mình đang hoài cảm liền ăn vụng thức ăn của hắn.

Bò...ò...!

Đại Hắc Ngưu phản ứng rất nhanh, trực tiếp nuốt một ngụm vào trong bụng, Trần Tầm trố mắt nghẹn họng, thật lâu không thốt nổi một từ. . .

Năm thứ hai, Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu tìm một thợ rèn để học nghề, lực lượng của hắn khiến cho thợ rèn khen không dứt miệng, không ngừng tán dương Trần Tầm rất có phong thái của một thợ rèn.

Mà hắn cũng không cần tiền công, chỉ cần bao cơm cho hắn và Hắc Ngưu là được, thợ rèn ngay lập tức sảng khoái đáp ứng.

Qua tháng tiếp theo, bởi vì Trần Tầm đạp chân trái vào lò rèn trước, phạm vào đại kỵ, cho nên bọn hắn trực tiếp bị đuổi việc.



Trần Tầm bất đắc dĩ, khả năng đây chính là nỗi thống khổ mà cường giả cần phải trải qua.

Bọn hắn tiếp tục tìm một miếng ruộng tốt để trồng lúa nước, Đại Hắc Ngưu đảm nhiệm việc cày ruộng, một người một ngưu phối hợp với nhau, chăm chỉ làm giàu.

"Đây chính là giang sơn của chúng ta."

"Bò...ò...!"

Trần Tầm nhìn phiến ruộng đất xanh mướt trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng, dưới tay hắn nắm chặt Khai Sơn phủ, bên hông còn treo thêm hai cái.

Đại Hắc Ngưu cũng cao hứng không thôi, chỉ có điều bốn chân của nó đang treo đầy đao kiếm, bên trên sừng trâu được buộc thêm một lưỡi rìu.

"Nếu như mấy cái tiểu tặc kia còn dám tới trộm!"

Trong mắt Trần Tầm hiện lên sát khí, nhìn về phía đại hắc ngưu, người sau cũng nhìn về phía Trần Tầm, nặng nề gật đầu.

"Trực tiếp chạy, chúng ta tuyệt đối không liều, chúng ta đầy thân trang bị, ta xem ai dám theo đuổi!"

"Bò...ò...! Bò...ò...ò!"

Bất quá năm nay vẫn tính là thuận lời, nghe nói thôn bên cạnh xảy ra đại sự, tất cả mọi người đều bị tập trung lại, không ai quan tâm đến ruộng của Trần Tầm.

Hắn lại tăng một chút lực lượng của mình và Đại Hắc Ngưu lên, vui vẻ thu gặt lúa.

Đại hắc ngưu tại bên trong sơn động đào một cái hố, Trần Tầm tự nhiên hiểu ý nó liền mang túi gạo trắng bóng bỏ vào.



Bất quá hắn vẫn giữ lại một ít, chuẩn bị trả lại cho thôn trưởng, số lượng đương nhiên là gấp mấy lần.

Leng keng! Leng keng!

Tiếng cồng chiêng vang vọng trong làng, truyền khắp tứ phương, đến tận bên trong hang động cũng có thể loáng thoáng nghe thấy, đây là tiếng thông báo khi trong thôn xảy ra đại sự.

Trần Tầm hơi híp mắt lại, liền vội vàng chạy ra khỏi sơn động, không phải đánh nhau ở trong thôn, lực lượng của hắn bây giờ dư sức để quật ngã một tên đại hán.

Bọn hắn thô bỉ nằm trên dốc núi nhỏ để quan sát tình hình, nhưng thực tế lại không như suy nghĩ của hắn, trong thôn tương đối vui mừng, vây ở ngoài nhà thôn trưởng.

"Đi, lão Ngưu, đi xem một chút."

"Bò...ò....!"

Trong thôn, hơn ngàn người trong mắt chứa đầy khát khao cùng kích động, trong tay còn cầm lấy thịt gà, vịt, cá giao cho hai người ở giữa trung tâm.

"Vân Thiên tông thu đồ đệ, người có linh căn đều có thể có cơ hội đạp lên tiên lộ."

Một người trong đó thân mặc đạo bào, đứng tại bên trên nóc nhà thôn trưởng, nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt vênh váo tự đắc.

"Tiên nhân, làm sao để ta biết ta có linh căn ?"

"Đúng vậy a, Tiểu Hắc Tử nhà ta từ nhỏ lực lớn như trâu, thầy bói nói hắn là tiên nhân chuyển thế đấy."

......