Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu đã khởi hành, đi thẳng một mạch về phía tây, bóng người dần dần biến mất ở sâu trên đường phố.
Dân chúng xung quanh sau khi tỉnh lại ra đường đều nghe nói Trần Tầm đã rời khỏi y quán, có người không hiểu sao mình lại cao hứng, cảm giác tựa như mình đã đuổi ác nhân đi.
Có người cũng buồn bã mất mát, cảm thấy Trần Tầm đích xác là một đại phu tốt và hắn chưa từng làm chuyện ác gì.
Nhưng mấy ngày trôi qua, mọi người liền quên mất việc này, Trần Tầm đi hay không đi thì trong nhà mình cũng sẽ không xuất hiện thêm tiền, thế đạo này không ai có tinh lực đi quan tâm một người xa lạ.
......
Sơn mạch Ninh Vân, nó cao ngất giữa trời đất, thùy phạm thiên cổ, giác ngộ vạn vật, đã không biết sừng sững nơi này bao nhiêu năm tháng.
Đỉnh núi cao chót vót không thấy sườn núi cũng không biết độ cao, tựa như thanh kiếm cắm xuống cứng rắn đội trời đạp đất, núi non đầy rẫy, vòng quanh cả sơn mạch, giống như một con cự long đang ngủ say.
Nhìn xuống dưới chân núi, mây trắng tràn ngập, nhìn quanh núi non, mây mù lượn lờ.
Trên con đường nhỏ trên núi, một thiếu niên đang đeo một cái sọc trúc đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu, phía sau còn đi theo một con trâu đen lớn.
Ba năm nay, Trần Tầm vẫn dùng điểm trường sinh đề thăng tốc độ, hắn ngược lại muốn xem coi tăng lên đến 20 điểm lại có thể tăng thêm không.
Điểm trường sinh của bọn hắn bây giờ:
Lực lượng: 21, tốc độ: 18.
Tốc độ đã vượt xa phạm trù của phàm nhân, nếu Trần Tầm dùng sức chạy, mắt thường đã nhìn không rõ, tương đối khoa trương.
"Lão Ngưu, chúng ta cẩn thận tìm kiếm."
Trong giỏ trúc của Trần Tầm đều là thảo dược: "Nói không chừng có thể tìm được linh dược trong truyền thuyết, có thể trị bách bệnh. ”
Sơn mạch Ninh Vân này thường xuyên có dân chúng hái được linh dược, tuổi thọ linh dược hơn mấy trăm năm đều có, bán vào trong thành, trực tiếp phát tài.
Bò…ò…!
Đại Hắc Ngưu vui vẻ chạy khắp nơi, hơn nữa rất nhiều dược liệu nó đều biết, không thể không cảm thán sức mạnh của tri thức, hiện tại đầu óc nó đều nhanh nhẹn không ít .
"Nhưng không cần tiến vào quá sâu, nghe nói bên trong có yêu thú, sẽ không giống như dã thú bình thường."
Trần Tầm khẩn trương nói:"Vạn nhất gặp tu tiên giả gì đó, nhìn chúng ta không vừa mắt, liền gϊếŧ chúng ta sao ”
Bò…ò..!
Đại Hắc Ngưu đáp lại một tiếng, hiểu rõ.
"A!!"
Trong rừng rậm truyền đến một tiếng kêu thê thảm, làm kinh hãi cả khu rừng, chim bay tán loạn, Trần Tầm theo bản năng bịt khăn trùm đầu của bọn cướp, bước chân Đại Hắc Ngưu dừng lại, ánh mắt bọn hắn nhìn nhau.
“Có yêu thú a!!"
Xa xa có mấy vị bách tính không ngừng kinh hoảng hô to, bọn hắn nhìn thấy Trần Tầm trùm khăn cả đầu đều sửng sốt, sau đó lại hô to: "Mau chạy, có yêu... Yêu thú a. ”
"Lão Ngưu, chạy mau."
Trần Tầm cả kinh, trong lòng hoảng hốt, mang theo Đại Hắc Ngưu cắm đầu chạy, phía sau có tiếng gầm thét truyền đến, đó là một con yêu thú như lang như hổ điên cuồng đuổi theo, thân hình kia so với hổ còn lớn hơn, hai con ngươi đầy màu đỏ.
"Cmn, đây là hình dạng được tạo bằng kiểu gì thế, thật kinh khủng."
"Bò….ò…! Bò…ò…! ”
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu bị dọa đến kêu sợ hãi, sống nhiều năm đến như vậy, đến nay thật sự là mở rộng tầm mắt.
Một người một trâu bước chân một chút cũng không chậm, vô số cành cây khô bị giẫm nát, hóa thành hai luồng gió, bách tính chạy ở sau lưng đều kinh hãi thất sắc, mẹ nó chạy nhanh như vậy.
Yêu thú nổi giận, ánh mắt càng đỏ, nước bọt văng tung tóe, nó thích con mồi chạy nhanh.
"Ah!! Nó tới! ”
Mấy vị bách tính hoảng sợ gào thét, còn có một người bị dọa ngất đi, nhưng mà yêu thú này lại lướt qua bọn hắn, đuổi theo một người một trâu.
"Ngươi muốn làm gì?" Ngươi có bị bệnh không?! ”
Hai con mắt Trần Tầm mở to, yêu thú này lại trực tiếp đuổi theo bọn hắn, tốc độ so với dã thú nhanh hơn nhiều.
"Bò…ò….! Bò…ò…! "Đại Hắc Ngưu điên cuồng xung phong, đầu trâu toát mồ hồi, yêu thú này cũng quá mức khủng bố.
"Bò…ò… ~~!" Ầm ầm một tiếng nổ lớn!
Đại Hắc Ngưu không cẩn thận, chạy quá hoảng hốt, trực tiếp đυ.ng phải đại thụ, đại thụ kia bị đυ.ng đến từng mảnh gỗ nứt ra, đã bắt đầu nghiêng nghiêng, thậm chí ngay cả rễ cũng bị đυ.ng chồi ra.
“Lão Ngưu!”
Trần Tầm dừng lại hô to, trong mắt tràn đầy lo lắng, vội vàng đi kiểm tra đầu trâu của nó.
"Bò….ò…~~"
Đại Hắc Ngưu có chút choáng váng, bất quá không có việc gì, chỉ là có chút trầy xước, nó còn cọ xát Trần Tầm.
Rống!
Yêu thú lúc này cũng sắp đuổi kịp, ánh mắt lộ ra hưng phấn, đây là lần đầu tiên nó gặp con mồi chạy nhanh như vậy.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu bị bao vây, bọn hắn đứng chung một chỗ, trong mắt tràn đầy sợ hãi, diện mạo của yêu thú này cũng quá khủng bố.
"Sắp xong rồi, lão Ngưu."
Trần Tầm run rẩy nói, một tay hắn còn ôm đầu trâu, con ngươi Đại Hắc Ngưu cũng run run , móng chân đều run rẩy, chẳng lẽ con đường trường sinh phải dừng lại tại đây sao?
Yêu thú chảy nước bọt ròng ròng, không ngừng dạo quanh hai người bọn hắn, hai con mồi này nhát gan như vậy, làm cho trong lòng nó không có bất kỳ cảnh giác nào.
Yêu thú đột nhiên cúi người, ánh mắt mang theo khát máu, tại chỗ chảy xuống một giọt nước bọt, hung tợn xông về phía Trần Tầm.
Trong mắt nó lộ ra tàn sát hưng phấn, ngay khi nó đến gần trong tức khắc, đột nhiên thần sắc nó biến đổi, nhân loại kia hình như không còn sợ hãi nữa, mà là vô cùng tỉnh táo.
Mặt đất xuất hiện một trận lốc xoáy mãnh liệt, Trần Tầm hóa thành tàn ảnh, tốc độ cực nhanh, ánh mắt yêu thú cũng sắp theo không kịp, thần sắc nó hoảng sợ.
"Các hạ tuy rằng rất mạnh, nhưng còn chưa đủ để ta dùng thanh búa Khai Sơn thứ hai."
Trần Tầm lúc này đã đi tới phía sau nó, đưa lưng về phía trước, cây búa Khai Sơn trong tay tràn đầy máu tươi, đầu đội khăn trùm đầu bọn cướp chỉ khiến cho hắn lộ ra một đạo ánh mắt lạnh như băng.
Yêu thú cảm giác vùng bụng xuất hiện từng cơn đau đớn, nó thống khổ té trên mặt đất kêu rên, máu tươi chảy đầy đất.
Đại Hắc Ngưu đột nhiên nảy mình, Hắc Ngưu áp đỉnh! Bành, mặt đất bị đập ra một cái hố lớn, ruột yêu thú đều bị chấn xuống, chết đến mức không thể chết hơn nữa.
Trần Tầm xuống tay tàn nhẫn, xùy! Máu tươi lại bắn tung tóe.
"Chỉ có vậy thôi à?! Ah, liền cái này! ”
"Bò…ò…!Bò…ò…! ”
“Hù dọa gia gia ta à, sao không sủa nữa đi!”
"Bò…ò…!"
Một người một trâu điên cuồng đạp thi thể yêu thú, điên cuồng phát tiết, nước bọt bay tứ tung, quả thật là bị yêu thú này dọa sợ.
Một cái nồi lớn, nước vừa đun sôi, gia vị đầy đủ, trực tiếp mở tiệc!
"Lão Ngưu, lần này chúng ta thật may mắn, yêu thú này có lẽ biết yêu thuật, nào là băng hỏa lưỡng trọng thiên linh tinh."
Trần Tầm suy nghĩ một chút, ngược lại ở trong thành nghe nói qua truyền thuyết yêu thú:"Chỉ có tu tiên giả mới có thể gϊếŧ được, bất quá thịt này thật là thơm. ”
"Bò…ò…~~"
Trong miệng Đại Hắc Ngưu vang lên tiếng kêu hạnh phúc, thật sự là quá ngon, đây còn là lần đầu tiên ăn được thịt thơm như vậy.
Một người một trâu ăn xong nhanh chóng chôn dấu vết, đóng gói thịt chưa ăn xong, ngay cả hố cũng lấp đầy.
Trần Tầm lần này cẩn thận vô cùng, bố trí hiện trường gây án thật tốt một chút, tro cốt yêu thú bay theo gió, hết thảy giống như không có chuyện gì xảy ra.
Bọn hắn chạy xa thêm chút liền tìm thấy một khu rừng, ở đây có ít động vật hoang dã hơn.
“Lão Ngưu, thỏ giảo hoạt đều có ba hang, chúng ta cũng không thể yếu hơn thỏ, khai quật!”
"Bò…ò…!"
Có khí lực lớn thật tốt, Trần Tầm tinh thông các loại kỹ năng đào hang ở dã ngoại, nào là đánh móng, đào đất sét các loại, tuyệt đối không ngủ trên mặt đất.
Cuối cùng Trần Tầm cẩn thận đến từng li từng tí vận chuyển nhiều tảng đá to che lấp, chỉ để lại một khe hở, mặt trên còn bao trùm thảm cỏ đầy lá, ai cũng không nhìn ra ở bên trong sẽ có một hang động.
Ánh nến trong động sáng lên, cả thế giới an toàn.
"Thoải mái."
"Bò…ò…!"
Trần Tầm tựa vào trên người Đại Hắc Ngưu lâm vào trầm tư, thế giới này vẫn luôn tràn ngập nguy hiểm, nhất là con yêu thú hôm nay, thiếu chút nữa dọa cho bọn hắn té đái.
Hắn do dự thật lâu, vẫn lấy ra cuốn sách của Tôn lão cho —— "Luyện Khí Quyết".