Chương 10: Đơn Hàng Lớn

"Tiểu ca, nhìn tay nghề này, trước kia đã từng rèn sắt?"

Tiểu lão đầu mắt lộ ra tinh quang, hai tay chắp lưng: "Chỉ có điều thủ pháp hơi thô ráp một chút. ”

"Đương nhiên, lão bá, không dối gạt ngươi, ta đã có năm năm kinh nghiệm làm việc, ai tuyển ta tuyệt đối là kiếm lời."

Trần Tầm khoe khoang, hắn rất thích rèn sắt, đây là một loại khống chế lực lượng, nhưng hiện tại còn không cách nào làm được đến cảnh giới cực kỳ tỉ mỉ.

"Ngươi rèn sắt như vậy, không được."

Tiểu lão đầu lắc đầu, lãng phí quá nhiều khí lực: "Ta đến lộ ra một tay cho ngươi. ”

Hoắc, cao nhân, Trần Tầm nhìn phương thức rèn sắt của tiểu lão đầu, hoàn toàn không giống thợ rèn trong thôn, nhưng không đến chốc lát tiểu lão đầu liền thở hồng hộc.

"Già rồi, già rồi, tiểu ca ngươi đến."

Tiểu lão đầu xua tay, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, con trâu này thật đúng là có linh tính.

"Được rồi."

Trần Tầm cũng học theo thủ pháp của lão bá, khoan hãy nói, thật sự hữu dụng, hắn hình như đối với lực lượng thân thể nắm trong tay đang chậm rãi trở nên mạnh mẽ.

Một năm sau, Trần Tầm mang theo Đại Hắc Ngưu mỗi ngày rèn sắt, tiểu lão đầu thì ở một bên chỉ dạy, còn tiện thể dạy bảo Đại Hắc Ngưu.

Bất kể là tu tiên giả hay là phàm nhân, đều sẽ có điểm sáng cùng trí tuệ của riêng mình, Trần Tầm ở tiệm thợ rèn này hưởng lợi không nhỏ.

"Tôn lão, tiệm thợ rèn chúng ta làm ăn càng ngày càng tốt."

Trần Tầm cười nói, hiện tại cửa hàng đã bắt đầu kiếm tiền, trên người hắn và Đại Hắc Ngưu đều có chút tích góp, bị vật sau giấu ở trong đất hậu viện.

Tiểu lão đầu tên là Tôn Khải Nhạc, từng có một đứa con trai, chẳng qua lúc đi sơn mạch Ninh Vân cầu tiên lộ, chết oan uổng, mấy năm nay cứ sống như vậy một mình.

"Ha ha, rất tốt."

Tôn Khải Nhạc mỉm cười nói, từ sau khi Trần Tầm đến đây, nụ cười trên mặt hắn nhiều hơn không ít.

Tốc độ và chất lượng rèn sắt của Trần Tầm cao hơn mấy thợ rèn khác không ít, một truyền mười, mười truyền trăm, thường xuyên có người tới định chế đồ sắt, lúc đi trong mắt đều mang theo vẻ hài lòng.

"Trần Tầm!"

Trên đường phố truyền đến một tiếng hô to, một nam tử thô kệch mang theo hai người đi tới, trong tay còn cầm trường đao.

"Trương ca tới rồi."



Trần Tầm cười chào hỏi: "Trương ca muốn rèn đúc cái gì, ta rèn cho.”

Trương ca tên là Trương Giang, là một đại sư huynh của môn phái giang hồ, làm người hào khí, thường xuyên đến chiếu cố sinh ý tiệm thợ rèn, hơn nữa còn giới thiệu cho sư huynh sư đệ đồng môn đến đây.

Trương Giang đi tới, hô to: "Một trăm thanh đại đao, nhận đơn không. ”

Đây là một đơn hàng lớn, hai mắt Trần Tầm sáng lên, nhưng trong tay vẫn đang tiếp tục rèn sắt: "Nhận chứ, khi nào Trương ca lấy hàng. ”

"Trong vòng hai tháng, nếu một tháng chế tạo xong, ta sẽ tăng tiền." Trương Giang nhếch miệng cười.

"Còn thêm tiền gì nữa, Trương ca chớ khách khí, trong vòng một tháng ta sẽ chuẩn bị ổn thỏa cho ngươi."

Trần Tầm dùng ánh mắt trách cứ nhìn thoáng qua Trương Giang, huynh đệ chúng ta cần nhặt tiện nghi của nhau sao, liền nói: "Ngày này tháng sau trực tiếp đến lấy. ”

"Sảng khoái! Các ngươi xem, Trần Tầm huynh đệ này chính là biết làm ăn. ”

Trương Giang hét lớn một tiếng, nhìn về hai người phía sau, hai người phía sau cũng chậc chậc gật đầu, người trong giang hồ bọn hắn cũng ưa thích loại người như Trần Tầm này.

"Trần Tầm huynh đệ, ngươi cũng đừng làm thịt Đại Hắc Ngưu, hiện tại lão ngưu có linh tính như vậy cũng không thấy nhiều."

"Đây chính là tổ truyền trong nhà ta, không ăn." Trần Anh vội vàng xua tay.

"Được, vậy ta đi trước, nếu có người dám ở tiệm thợ rèn gây sự, nhớ nói cho Trương ca một tiếng."

Trương Giang cười ha ha, ánh mắt nhìn về phía Đại Hắc Ngưu phía sau: "Hắc Ngưu, ta đi đây, tiễn đưa Trương ca của ngươi nào. ”

"Bò…ò…!" Đại Hắc Ngưu quay đầu lại, thật đúng là kêu một tiếng.

"Ha ha ha..."

Trương Giang mang theo hai người rời đi, phía sau truyền đến tiếng tiễn biệt Trần Tầm, khoát tay áo một cái, thân ảnh liền biến mất trên đường phố.

"Trần Tầm, thời gian rèn sắt không nên quá dài."

Tôn Khải Nhạc khẽ nhíu mày, Trần Tầm này không chỉ có khí lực lớn, ngay cả lực bền bỉ cũng mạnh: "Như vậy sẽ làm tổn thương thân thể, già rồi sẽ giống như ta đây. ”

"Tôn lão, không có việc gì, ta trời sinh thần lực, càng làm càng khỏe."

Trần Tầm không thèm để ý chút nào, công việc này hắn căn bản không dùng toàn lực và cũng không mệt mỏi.

Hắn hiện tại không ngừng gia tăng việc khống chế lực lượng, trước kia dùng sức có lẽ sẽ đánh phế, nhưng hiện tại đối với lực lượng cùng phương pháp khống chế, một chùy xuống tương đương với mấy chùy trước kia, sẽ không còn đánh phế nữa.



Người ngoài nhìn như hắn đang rèn sắt, kỳ thật Trần Tầm đang không ngừng tu luyện, kỹ xảo nhiều không đè người, hắn không thiếu nhất chính là thời gian.

"Ha ha, được rồi."

Tôn Khải Nhạc lắc đầu cười, tựa hồ một năm nay bị tâm tính lạc quan của Trần Tầm ảnh hưởng, hắn cảm giác mình cũng trẻ hơn không ít.

Vào ban đêm, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu trở về sân.

Hắn vẫn đem điểm trường sinh một năm này để đề thăng tốc độ, một người một trâu lén lút xúm lại một chỗ.

“Lão Ngưu, nhanh đào!”

Bò…ò…!

Khối đất tung bay, một cái bình đất dần dần lộ ra, bên trong tất cả đều là đồng tiền, còn có một khối bạc, Trần Tầm cảm khái một tiếng liền không ngừng hô hào hô hào, có tiền rồi.

"Bò…ò…!.Bò…ò…! "Đại Hắc Ngưu ngồi kế bên Trần Tầm, ánh mắt lộ ra sự mong đợi.

"Chúng ta làm xong đơn hàng của Trương ca, liền đi mua tượng gỗ, yên tâm, ta còn nhớ kỹ."

"Bò…ò… ~~" Đại Hắc Ngưu vui vẻ nhảy lên, niềm vui của nó chỉ đơn giản như vậy thôi.

Trần Tầm lại đổi chỗ khác, đem bình đất chôn vào trong đất, đi ra bên ngoài, không thể buông lỏng cảnh giác.

Tháng sau, Trương Giang vẫn chưa tới, Trần Tầm buồn bực, trước kia Trương ca chưa bao giờ thất hẹn, sao hôm nay vẫn chưa tới.

"Có lẽ là có việc chậm trễ."

Trần Tầm cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục rèn sắt, cảnh giới khống chế lực lượng còn kém xa, cần cù có thể bổ sung khuyết điểm.

Tháng sau, cuối cùng cũng có người đến lấy đao, nhưng không phải Trương Giang.

"Này, cô nương, Trương ca đâu rồi, hắn đã nói tháng trước sẽ tới lấy đao mà." Trần Tầm thuận miệng hỏi, Đại Hắc Ngưu ở phía sau mang trường đao.

"Trương sư huynh. Trong lúc đánh nhau với Bách Huyền Môn, đã chết.” Nữ tử thấp giọng nói, tâm tình sa sút.

"A?"

Trần Tầm cả kinh, vội vàng chuyển đề tài: "Là ta lắm mồm, đợi chút ta đi lấy đao cho các người. ”

"Được." Nữ tử gật đầu.

Không lâu sau, nữ tử mang theo môn nhân trả tiền rồi lấy toàn bộ trăm thanh trường đao, Trần Tầm ngồi ở phía sau nhẹ nhàng thở dài, nói với Đại Hắc Ngưu: "Trương ca, chết rồi. ”