Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu Trở Thành Ba Ba Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 45: Giám bảo Phù Sơn Trấn

« Chương Trước
Editor: Lowe

Beta: Link

Xe từ từ dừng lại, vệ sĩ Lão Diêu vội vã xuống xe, giúp Tần Vũ kéo cửa.

Tần Vũ và những người khác lần lượt xuống xe, trong lức nhất thời hai cô gái hai bên Tần Vũ thu hút không ít sự chú ý của người đi đường.

Tuấn nam mỹ nữ cộng thêm chiếc xe sang trọng, kết hợp như vậy ở đâu cũng không thiếu ánh mắt hâm mộ.

Huống chi còn là hai người đẹp.

Đường lão và đám người đã nhận được tin tức từ xa, đương nhiên nhìn thấy Tần Vũ trước tiên, không khỏi bước nhanh hơn.

Tiêu Thần ở sau nhìn Tần Vũ, có thể nói là kẻ thù gặp lại, đặc biệt đỏ mắt.

Mấy ngày nay mỗi ngày anh ta đều phải ở bên cạnh bảo vệ một ông cụ trăm tuổi, còn Tần Vũ xem ra mỗi ngày đều hưởng thụ tề nhân chi phúc.

Điều này làm cho binh vương vừa trở về nước Hoa Long như anh ta không thể chịu đựng được.

Người còn chưa lại gần, Chu lão đã lớn tiếng nói: “Tiểu tử Tần Vũ này, ta còn tưởng rằng cậu cho là hai người chúng ta nhàm chán, sẽ không tới chứ!”

Đường lão bên cạnh cũng vui vẻ không kém: “Tiểu tử cậu thật không phúc hậu nha, ta gọi cậu mấy lần đều vô ích, cháu gái ta mới gọi một tiếng đã tới rồi.”

Mặt Đường Tử Diễm hơi ửng đỏ, lập tức chạy đến bên cạnh ông mình nói: “Ông, xem ông nói kìa…”

"Ha ha ha ha ~ "

Nhìn Đường Tử Diễm xấu hổ, hai ông lớn trên trăm tuổi của giới thương nghiệp cũng cười tươi rói.

Về phần hai người gọi anh là tiểu tử, Tần Vũ cũng không trách được, dù sao hai người này cộng lại cũng gần hai trăm tuổi.

Tần Vũ nhìn tâm trạng hai ông lão không tệ, giọng cũng nhẹ nhàng nói: “Đường lão, hiếm khi ngài mời hậu bối, đâu thể có đạo lí không đến!”

“Hôm nay hai vị dự định đưa tôi đi đâu chơi vậy?”

Đường lão vui mừng nhìn cháu gái bên cạnh, tin tức về động thái lớn của tập đoàn Tần thị hôm qua cũng đã truyền ra, đứa cháu này của mình có thể vào tập đoàn Tần thị chính là may mắn của nó. Sau đó ông vung tay nói: “Hôm nay đến Phù Sơn Trấn ở Đông Lăng đi!”

Tẫn Vũ biết Phù Sơn Trấn, có trấn đồ cổ và ngọc thạch, các loại kiểm lậu, là nơi những người kinh doanh thích đi nhất.

Quả thực chính là thánh địa làm giàu, đỏ thì phất lên đen thì phá sản chỉ trong một đêm.

Có thể nói là một nơi vô cùng đặc sắc.

Tần Vũ cũng không bất ngờ, một Đường lão yêu ngọc như mạng và một Chu lão yêu đồ cổ say đắm.

Hai người này hợp lại đúng là không lựa chọn nào tốt hơn Phù Sơn Trấn.

Lúc này Tần Vũ không có việc gì, cũng hậm hực đồng ý.

Về phần Tiêu Thần đang ở sau lưng Đường lão, không biết là cố ý giả vờ lạnh lùng hay là không biết nói chuyện mà cả đường đi đều không nói lời nào.

Có điều Tần Vũ biết, lần ra ngoài này tuyệt đối sẽ không buồn chán. Mặc dù Tiêu Thần không nói, trong nguyên tác anh ta cũng không hiểu về đồ cổ nhưng lại rất biết thưởng thức ngọc.

Lúc nghe thấy hai ông lão định đi Phù Sơn Trấn, trong đầu Tiêu Thần lập tức chần chừ, tính toán lúc nào lộ ra chút tay nghề, bù lại tổn thất mặt mũi mấy ngày qua.

Theo quyết định của ba người, đám người Tần Vũ ăn cơm trưa trong nội bộ tập đoàn Đường thị xong, đoàn người lái xe đến Phù Sơn Trấn.

Đoàn Tử Diễm lấy lý do muốn ngồi cùng ông nên không lên xe người của ông.

Mà Tần Vũ và Triệu Băng Ngưng cũng ngồi trên Rolls-Royce Phantoms của anh.

Đoàn người vội vàng xuất phát.



Cuối cùng cũng tới Phù Sơn Trấn.

Không khí và màu sắc của thị trấn vẫn giữ được những nét đặc trưng của thời đại cũ, đền thờ, nhà ngói và gian hàng nhỏ.

Đương nhiên, trọng yếu nhất là hai ngày tiếp theo này đều dùng để mua đồ cổ, ngọc thạch.

Hàng bày rộn ràng trên vỉa hè.

Tiếng rao hàng, tiếng la hét như thể trở lại những năm trước.

Đoàn người Tần Vũ chậm rãi đi trên phố lớn ngõ nhỏ.

Không nhanh không chậm, có lẽ bởi vì Tiêu Thần lộ tay nghề trước Đường lão mấy ngày nay.

Đường lão nhìn ngọc thạch muôn màu rực rỡ, không khỏi lên tiếng giới thiệu Tiêu Thần với mọi người.

Cái gì mà có cách giải đá đặc biệt, cược thạch gì đó càng không phải nói.

Tiêu Thần cảm giác cơ hội của mình tới rồi, làm bộ khiêm tốn lắc đầu, giả vờ nói: “Đều là bang môn tà đạo mà thôi, không lên đài được!”

Đường lão nhìn Tiêu Thần khiêm tốn cũng lên tiếng nói: “Tiêu Thần này, khiêm tốn quá cũng không tốt lắm, như vậy đi, lộ bản lĩnh ra cho mọi người xem một chút!”

Cảm giác cơ hội của mình tới, Tiêu Thần ỡm ờ đi tới chỗ mấy quầy hàng.

Nhìn xung quanh giữa một đống đá lộn xộn, anh ta lập tức chọn một khối đá to chừng bàn tay.

Anh ta đặt nó trong tay, ước chừng lần nữa rồi nói với ông chủ nhỏ quầy hàng: “Khối đá này bao nhiêu tiền?”

Ông chủ nhỏ nhìn thoáng qua đoàn người Chu lão, rõ ràng đều là người không thiếu tiền.

Ông chủ nhỏ vươn bàn tay ra, mở miệng đã nói: “Năm mươi nghìn!”

Xì, đây đúng thật là coi tiền như rác?

Đường lão cũng nhìn khối đá trong tay Tiêu Thần, khối đá màu đen lớn cỡ bàn tay, trông như một khối than đen tương đối cứng rắn.

Tỷ lệ có đồ tốt bên trong loại này quả thật thấp đến đáng thương.

Tiêu Thần nhìn ánh mắt hoài nghi của mọi người, không hề trả giá, trực tiếp lấy thẻ ra mua khối đá.

Thao tác này nhất thời cũng khiến ông chủ quầy hàng ngẩn ra, coi tiền như rác mình đã từng thấy, nhưng loại coi tiền như rác này, vẫn là lần đầu tiên gặp.

Thấy đống phế liệu của mình bán được tới năm mươi nghìn nhân dân tệ, ông chủ cười đến méo miệng, vội vàng hỏi Tiêu Thần: “Hì hì, ông chủ muốn cắt ra không?”

Sau khi Tiêu Thần thấy mọi người lấy mình làm trung tâm cũng không vội trả lời cắt hay không cắt mà nhìn Tần Vũ nói: “Mấy hôm trước trong bữa tiệc đêm của Chu lão nghe nói tay nghề giám định bảo vật của Tần tổng như thần!”

“Không biết Tần tổng thấy khối đá này thế nào?”

Tần Vũ một bên cười nhạt, cuối cùng người này cũng không nhịn được đưa mặt qua.

“Tôi cảm thấy không được tốt lắm!”
« Chương Trước