Chương 42: Ai tán thành, ai phản đối?

Editor: Như

Beta: Quỳnh Thi

Trong phòng hội nghị bỗng vang lên tiếng hét, khiến cho những người được xem là tinh anh trong xã hội đang ngồi bên trong đều thất thần.

Không nghĩ đến Tần Vũ vừa bắt đầu điểm danh đã gọi tên phòng tài vụ. Dựa theo kinh nghiệm trước kia, công ty cho dù có động thái lớn gì thậm chí là cắt giảm nhân viên, thì trước tiên sẽ bắt đầu từ phòng nghiệp vụ bên cạnh, cuối cùng mới tới phòng tài vụ.

Suy cho cùng tập trung kinh tế của nhân viên phòng tài vụ có liên hệ với mỗi một phòng ban khác trong công ty, thật sự là rút dây động rừng. Nếu như làm không tốt thì hoạt động của công ty sẽ không còn như trước đây nữa.

Năm nhân viên quản lý của phòng tài vụ, tất cả năm người họ chỉ biết mắt lớn trừng mắt nhỏ, luống cuống đứng lên.

Đối với việc Tần Vũ lại ra tay với họ trước tiên, tất cả đều cảm thấy không thể tin được.

Năm vị quản lý phòng tài vụ đứng lên, năm người họ lần lượt là quản lý đại khu phía Đông, quản lý đại khu phía Tây, còn có phía Nam, phía Bắc và tổng bộ Tân Nguyệt của xí nghiệp tập đoàn Tần thị.

Về việc gọi tên phòng tài vụ đầu tiên thì Tần Vũ tự nhiên là có đạo lý của anh.

Bởi vì phòng hội nghị hôm nay, phòng tài vụ chỉ là món khai vị.

Nhìn thấy năm vị quản lý phòng tài vụ đang vâng vâng dạ dạ, Tần Vũ liền nói: “Lợi nhuận và hao hụt của công ty lớn như vậy, các anh có điều gì cần giải thích không?”

Nghe ông chủ nói, tất cả năm người họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Cuối cùng giám đốc đại khu phía Đông dựa vào mối quan hệ của mình với Tần Vũ còn có con trai của anh, anh ta liền lên tiếng giải thích:

“Việc này… việc này kỳ thực là do Tần công tử. Có mấy lần Tần công tử tự mình phê duyệt thúc ép vốn lưu động của công ty, Tần công tử còn nói là đã được ông chủ cho phép thực hiện. Việc này Tẩn tổng không thể trách chúng tôi được!”

Ha! Thật sự là một cái tát rất chính xác. Đáng tiếc Tần Vũ bây giờ không phải là Tần Vũ của trước đây nữa. Định đổ hết mọi việc cho con trai của anh rồi xem như là không có chuyện gì xảy ra? Định phủi sạch hết trách nhiệm.

“Là tôi phê duyệt cho các anh làm sao? Vậy các anh có thể nào đưa ra văn kiện phê duyệt có chữ ký của tôi? Còn có nếu như tôi nhớ không nhầm, Tần Khiếu Thiên mỗi lần dùng tiền vốn vào việc khác thì số tiền nhiều nhất một lần cũng không vượt quá hai mươi triệu? Việc này ông giải thích như thế nào!”

Quản lý đại khu phía Đông nghe thấy lời chất vấn của Tần Vũ, do dự một lúc, cũng không thể trả lời, chỉ biết thừ người ra mà nhìn anh.

Mọi người cũng thấy được Tần Vũ ngày hôm nay không giống như mọi ngày. Tần Vũ của trước đây tuy rằng đúng là rất quyết đoán trong công việc, làm việc không từ thủ đoạn.

Nhưng đều là đối với công ty của người khác, hoặc là khi cạnh tranh với đối thủ. Còn đối với nhân viên của mình có thể nói là vô cùng yêu quý và khoan dung, nếu không thì lương bảo vệ gác cửa của tập đoàn Tần thị như thế nào mà mỗi tháng lại tăng lên hai triệu!

Mà hiện tại, đại khu phía Đông trước đây đã được chuyển cho đứa con trai mà Tần Vũ yêu thương nhất. Căn cứ vào cách Tần Vũ đối xử với nhân viên của mình trước đây, nhiều nhất cũng chỉ là cảnh cáo ngoài miệng một chút là xong? Nhưng hiện tại Tần Vũ lại còn hùng hổ dọa người.

Điều này khiến cho đầu óc của quản lý phía Đông cũng cảm thấy khó hiểu, trong chốc lát không biết phải ngụy biện như thế nào.

Nhìn quản lý khu vực phía Đông không thể nói thành lời, trong lòng Tần Vũ lạnh lùng cười nói: “Năm người các anh, ngày mai đến công ty nhận lương của mình đi!”

Ngữ khí độc đoán, mang theo sự lạnh lẽo không thể chống lại.

Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng hội nghị liền như hít vào một luồng khí lạnh. Có mấy vị cổ đông nhỏ ngay lập tức lên tiếng: “Tần tổng, anh không cảm thấy việc này thật sự là có phần quá nóng vội rồi?”

“Đúng đúng đúng, làm như vậy hoạt động của công ty trong khoảng thời gian tiếp theo có thể sẽ xảy ra sai sót.”

“Mấy vị quản lý này nói thế nào cũng là những người đã có tuổi, ai mà không phạm phải sai lầm…”

Nhìn tất cả những vị cao cấp ở đây đều vì mấy người quản lý này mà lên tiếng, nét mặt Tần Vũ vẫn không đổi: “Tôi đã nói ra thì sẽ quyết định như vậy. Người nào có năng lực thì sẽ ngồi lên được chức vị này.”

“Tiếp theo đây tôi xin tuyên bố, trong nửa năm tới, nhân viên trung cấp của phòng tài vụ, bắt đầu từ nhân viên chủ quản, ai có thể ổn định được cục diện này, vậy thì người đó sẽ trở thành quản lý đại khu. Công ty chính thức xóa bỏ chế độ tuyển dụng nhân viên quản lý ở bên ngoài công ty.”

“Xin hỏi, mọi người ở đây ai tán thành? Ai phản đối!”

Câu nói cuối cùng của Tần Vũ, vang vọng thật lâu bên trong phòng hội nghị rộng lớn.

Các cổ đông ở bên trong ngay lập tức yên tĩnh lại. Ngữ khí quả quyết của Tần Vũ khiến cho các cổ đông ngoan ngoãn im lặng không nói câu gì.

Suy cho cùng trong tay của mấy người phòng tài vụ cũng không có cổ phần công ty, và cổ đông cũng không phải con đường gần nhất để đi. Lúc này nếu ra mặt thì sẽ hại nhiều hơn lợi.

Nhìn thấy không có ai đứng ra phản đối, sắc mặt của năm vị quản lý tài vụ như tro tàn. Họ biết rằng ngày tháng tốt đẹp của chính mình đã đến lúc kết thúc. Thân là nhân viên tài vụ tuy rằng không có cổ phần nhưng mà những nguồn thu nhập béo bở khác thì lại vô cùng nhiều.

Tuy rằng trong lòng có không muốn nhưng cũng không thể làm gì. Năm vị quản lý tài vụ lập tức buồn bã đi ra ngoài.

“Ting, nhân vật chính số 1 con cờ thành công!”

“Nhân vật chính số một, số mệnh -50, ký chủ +50”

Hử? Tiếng khen thưởng hiện lên trong đầu, khiến cho Tần Vũ biết được rằng trong năm vị quản lý này đã có con cờ của Lâm Phong. Đây là sự việc xảy ra mà trong kịch bản gốc không được nhắc đến.

Ngay lập tức Tần Vũ ghi nhớ năm vị quản lý này. Anh chuẩn bị gọi lão Diêu sắp xếp một vài người đến giám sát và điều khiển.

Cùng với việc năm người bọn họ bị cắt giảm biên chế, những vị cao cấp đang ngồi ở đây cũng ngầm hiểu được sự việc này cứ như vậy mà chấm dứt.

Nhưng mà Tần Vũ vẫn chưa muốn tan họp, tiếp đó lấy ra một cái USB từ trong túi áo, bên trong chứa hai văn kiện đã được sắp xếp trong nửa tiếng trước.

Đưa cho thư ký Triệu Băng Ngưng, nói: “Photo văn kiện A đưa cho tôi, văn kiện B thì nghe chỉ thị của tôi, đến lúc đó phát đoạn phim này lên!”

Triệu Băng Ngưng nhận được USB liền đi ra ngoài, lập tức làm việc.

Nhìn thấy những người quản lý cao cấp muốn tan họp, Tần Vũ quay lại trước bàn hội nghị chữ O.

Hai tay chống lên bàn nói: “Các vị, việc này còn chưa kết thúc. Vừa rồi cắt giảm nhân viên phòng tài vụ chỉ mới là bắt đầu!”

Cùng với văn kiện A mà Tần Vũ chuẩn bị đưa Triệu Băng Ngưng in ra, lúc này những văn kiện đó đã được giao lại cho anh.

Tần Vũ nhìn danh sách 21 người trên giấy, trong đây không biết lại có bao nhiêu tai mắt của Lâm Phong.

Người trong phòng hội nghị nhìn thấy văn kiện trong tay Tần Vũ, họ liền nhận ra sự việc còn lâu mới kết thúc. Hôm nay Tần tổng là muốn thiết lập lại công ty sao?

Không để cho mọi người đợi lâu, Tần Vũ đọc lên từng cái tên.

“Trương Lục, nắm giữ 0.3 cổ phần.”

“Hoàng Nham Sơn, nắm giữ 1 cổ phần.”

“Lý Mộ Vũ, nắm giữ 0.8 cổ phần.”

“Vương Đại Cường, nắm giữ 0.1 cổ phần.”

“Trương Long Thanh, nắm giữ 1.2 cổ phần.”

“……”

Cùng với mỗi một vị cổ đông nhỏ được đọc tên, không khí trong phòng hội nghị rõ ràng là đặc biệt kiềm nén.

Nhưng sau khi Tần Vũ đọc tên của 20 cổ đông, lại cố ý để lộ ra tên của người cuối cùng trong danh sách.

“Xin mời 20 vị cổ đông đứng lên.”

“Triệu Băng Ngưng, chuẩn bị tốt máy POS chuyên dùng của công ty.”