Chương 37: Tôi gọi một cuộc điện thoạiEditor: Thiên Ân
Beta: Lam Chi
Thật ra lúc Tần Vũ cầm lấy đồ cổ, biết nó không có vấn đề gì cũng đã nghĩ tới việc đập nát nó, sau đó lấy tiền mặt hệ thống để giải quyết chuyện này.
Nhưng nghĩ đến khi không lại phải đưa cho người khác một trăm triệu, thậm chí có thể lên tới mấy tỷ, Tần Vũ là ba của nhân vật phản diện, đương nhiên không muốn vô duyên vô cớ chịu thiệt.
Ngay lúc Tần Vũ tùy tiện cầm đồ cổ quơ quơ tìm lỗi để bắt bẻ, anh đột nhiên cảm nhận được có vật gì đó gì từ bên trong rơi ra.
Vì vậy anh mới cầm món đồ cổ đó lên quan sát kỹ một lần nữa.
Không ngờ bên trong Bát Diện Phật có một tờ giấy, hơn nữa còn là một tờ giấy đã ố vàng.
Tần Vũ ngay lập tức nghĩ đến tính dễ thẩm thấu của giấy đay.
Tờ giấy này rõ ràng đã dính trên vách trong của Bát Diện Phật một thời gian dài.
Giấy đay dễ thẩm thấu, nên nếu tính chất các thành phần bên trong Bát Diện Phật thay đổi, tờ giấy cũng sẽ thay đổi theo, thậm chí sẽ lây dính cảm giác cổ xưa của món đồ sứ này.
Có thể nói tờ giấy này được 'sinh ra' cùng với Bát Diện Phật.
Nếu như vậy, không trải qua giám định chuyên nghiệp thì trong chốc lát cũng không thể phân biệt ra.
Sau đó, Tần Vũ thông qua lỗ nhỏ, mơ hồ thấy có chữ trên giấy.
Tần Vũ lập tức nghĩ đến có thể ra tay từ bên trong món đồ này.
Sau cùng mới xuất hiện vụ việc Tần Vũ đập Bát Diện Phật. Hơn nữa vì thời gian ít ỏi, yến hội lại đông người, không khí quá náo nhiệt, không thích hợp kiểm tra tỉ mỉ cả hai món đồ.
Có thể nói Tần Vũ có được đầy đủ: Thiên thời, địa lợi, nhân hòa! Cho nên anh mới có thể qua mặt tất cả mọi người.
Hiện tại, Tần Vũ sao có thể bỏ qua cơ hội đả kích đối thủ.
"Hừ, lão Hoàng hói, ông giỏi lắm. Một ngày tốt như hôm nay, vậy mà ông dám mang món đồ giả đó tới lừa gạt lão Chu sao?"
"Xem ra trong mắt ngươi chỉ có một mình nhà họ Hoàng."
Món đồ tiêu tốn rất nhiều tiền của lại là đồ giả, khí thế của Hoàng Túc Hải chớp mắt không còn, trán đổ mồ hôi: "Đồ.. đồ giả.. gì chứ.. Thực ra.. thực ra thì tôi cũng là người bị hại."
"Ông đây mất trắng một trăm triệu đó."
Tần Vũ chiếm ưu thế, tiếp tục lên tiếng: "Ơ? Vậy ý của ông là chuyện này là lỗi của tôi sao? Tôi đập nát món đồ cổ ông tỉ mỉ chuẩn bị nên muốn tôi bồi thường chứ gì? Được thôi, tôi bồi thường cho ông."
Mặc dù nói vậy, nhưng lúc nói bốn chữ "tỉ mỉ chuẩn bị", Tần Vũ cố ý nhấn mạnh.
Như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy Hoàng Túc Hải đã sắp xếp trước, cố ý làm mất mặt lão Chu.
Chuyện này làm Hoàng Túc Hải rơi vào thế bí, ông ta vừa lấy khăn lau mồ hôi vừa nói: "Không không không.. Sao có thể làm như vậy được. Tất cả chuyện này đều là do tôi sơ ý."
"Món đồ giả như nó đập nát là đúng. Đồ giả mà, thấy một món đập một món. Đợi tôi ra nước ngoài, nhất định sẽ tìm ông già bán món đồ này tính sổ."
"À không, tôi sẽ ngay lập tức đi tìm ông ta tính sổ." Hôm nay Hoàng Hải Túc thật sự quá mất mặt, ông không có mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại nên lập tức lấy cớ rời đi.
* * *
Hoàng Túc Hải ỉu xìu rời khỏi, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Vũ đã không giống lúc trước.
Hôm nay, Tần Vũ đã hoàn mỹ 'dạy' cho mọi người làm thế nào bình tĩnh vả vào mặt đối thủ.
Nhìn có vẻ bình thản ung dung, thực chất lại là không ngừng chèn ép.
Cố Khuynh Thành và Đường Tử Diễm tràn đầy ngưỡng mộ. Chú thật quá lợi hại, xử sự không hề sợ hãi, tình huống như vậy cũng có thể xoay chuyển.
Hơn nữa còn khiến đối thủ chật vật rời khỏi.
Lão Chu thấy Hoàng Túc Hải rời đi cũng không mở miệng giữ lại, trái lại ngồi xổm xuống, nghi hoặc nhặt lên một mảnh sứ vỡ: "Í, không đúng, đồ sứ này nhìn thế nào cũng là đồ Tây Vực chính thống mà? Tại sao lại vậy chứ?"
"..."
Bởi vì trò khôi hài đột ngột kia mà lão Chu và Tần Vũ chưa uống xong rượu thì thời gian đã muộn.
Yến hội sắp kết thúc.
Lão Chu chỉ có thể âm thầm tiếc nuối, muốn Tần Vũ ở trước mặt ông bảo đảm lần sau hai người chắc chắn uống một bữa sảng khoái.
Từng vị khách theo đuôi nhau rời đi, nhà Chu bắt đầu quạnh quẽ trở lại.
Cố Khuynh Thành cũng bị ba mình kêu lên xe chuẩn bị về nhà.
Tần Vũ nhìn Cố Khuynh Thành ngồi Maybach rời đi, không quay đầu lại nói: "Sao đây? Con định vẫn tiếp tục dựa vào người chú sao?"
Sau lưng Tần Vũ hiển nhiên là Đường Tử Diễm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tử Diễm vì uống rượu mà trở nên đỏ bừng, thật sự rất đáng yêu.
Nghe Tần Vũ giục mình đi, Đường Tử Diễm lập tức bĩu môi, nói: "Người khác đều có người đưa đón, còn con phải tự mình lái xe, nhưng con đã uống rượu.."
Nhìn Đường Tử Diễm thật sự hơi say, Tần Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Biết rõ tửu lượng của mình không tốt còn uống, cô nhóc này định tự đưa bản thân vào tròng luôn à?
Tần Vũ nhanh chóng đi về phía gara: "Đi nhanh lên, nếu chậm chú đây sẽ không phục vụ nữa."
Nghe Tần Vũ nói, ánh mắt Đường Tử Diễm sáng ngời, chạy chậm đuổi theo Tần Vũ: "Con biết chú đối tốt với con nhất mà. Hì hì.."
Hai người cùng đi tới gara.
Ngay lúc Tần Vũ định tìm xe thì Tiêu Thần lại xuất hiện, cản đường hai người.
"Cô Đường, để tôi chở cô về, không cần phải làm phiền tổng giám đốc Tần. Huống chi, ngài ấy cũng không tiện đường."
Tần Vũ nhìn Tiêu Thần như âm hồn không tan, nhất mực kiên trì đi theo.
Đường Tử Diễm nghe đối phương nói với giọng điệu như đang ra lệnh, cô nàng bực mình nói: "Như thế nào không tiện đường? Hôm nay tôi muốn ở Tân Nguyệt, không được hả? Anh tự về trước đi."
Tiêu Thần đã trải qua sự việc lần trước, ăn nói cẩn thận hơn rất nhiều, đem ông của Đường Tử Diễm ra nói: "Tôi vừa gọi điện với lão gia, đây là chỉ thị của ngài ấy. Ngài ấy bảo tôi cần phải đưa cô về nhà mới có thể yên tâm."
"Cô cũng không muốn thấy lão gia lo lắng, đúng không?"
Nghe Tiêu Thần nói, Đường Tử Diễm không có lý do phản bác, ông nội đối với cô nàng rất tốt. Vì vậy, cô nàng chỉ có thể mong đợi nhìn Tần Vũ.
Đôi mắt xinh đẹp ngập nước như đang nói: Con rất muốn đi thành phố Tân Nguyệt chơi!
Đưa người đẹp về nhà lại bị người ngăn cản, nhân vật phản diện của mấy bộ truyện ngây thơ, không não chắc chắn sẽ gọi người đánh tên nhóc này một trận.
Gọi đám bạn xấu, hoặc mấy tên cướp giật, hoặc mấy kẻ côn đồ gì đó..
Tần Vũ nghĩ gì làm đó. Anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Bấm số.. Tìm người!