Chương 29: Cậu đừng có quên vụ cá cượcEditor: Đậu Đỏ
Beta: Lam Chi
Được thưởng liên tiếp năm mục!
Tần Vũ thiếu suýt nữa thì bị hạnh phúc đập cho choáng voáng đầu óc, cẩn thận kiểm tra thu hoạch hơn nửa ngày của mình.
Thời gian vừa qua, cướp được 200 điểm chỉ số vận may của Lâm Phong, còn được hệ thống thưởng: 20 điểm thuộc tính dùng phân phối, hai tỷ tiền mặt!
Vừa rồi lúc trang bị cho ba vị trung y cũng được 50 điểm vận may.
Cộng thêm kế hoạch thiết kế tỉ mỉ lần này, trực tiếp bóc lột một lượng lớn 300 điểm vận may của Lâm Phong, cộng thêm 50 điểm dùng phân phối, năm tỷ tiền mặt.
Tổng cộng là 550 điểm vận may, 70 điểm thuộc tính dùng phân phối, và bảy tỷ tiền mặt, đương nhiên còn có thêm một cái kỹ năng xịn: Thuật giám định siêu cấp!
Không cần nói nhiều, dựa vào việc mình hết lần này đến lần khác phá hư kế hoạch của Lâm Phong, đối phương nhất định sẽ nhanh chóng động thủ, vì an toàn của bản thân là trên hết, Tần Vũ lập tức dùng hết 70 điểm phân phối, cộng vào chỉ số vũ lực lần nữa!
Đột nhiên một luồng chính khí tinh khiết truyền vào trong cơ thể Tần Vũ.
Ở đây, lão quản gia và Lâm Phong đều là người tập võ, nên họ đồng thời cảm nhận được khí thế tản ra từ trên người Tần Vũ!
Con ngươi của lão quản gia lóe lên một tia sáng, kẻ này bất phàm? Cũng là người tập võ?
Trong lòng lão quản gia không khỏi tăng thêm vài phần tôn kính và bội phục Tần Vũ!
Trong lòng Lâm Phong cũng chấn động mạnh, trợn to mắt nhìn Tần Vũ, khí thế kia rõ ràng tạo ra nguy hiểm cho mình!
Đồng thời Lâm Phong cũng thầm kêu nguy hiểm, lúc trước còn có ý định sẽ mạnh mẽ xuất chiêu đánh chết Tần Vũ, giờ thì ý định đó đã bị dẹp bỏ.
Không ngờ đối phương cũng là người tập võ, hơn nữa lại giấu diếm kỹ như vậy.
Nếu lúc trước động thủ, thì Tần Vũ, lão quản gia Chu, cùng với vệ sĩ bảo vệ bên ngoài, dù bản thân có cánh cũng khó thoát!
Không làm được gì còn chết oan ở đây!
Chỉ là khí thế bên ngoài của Tần Vũ đến nhanh, đi cũng nhanh, trong chớp mắt đã bị Tần Vũ giấu đi.
Như là ảo giác!
Mà bản thân Tần Vũ lại không hề phát hiện ra điều kỳ lạ ban nãy của mình.
Bây giờ Tần Vũ vội vàng gọi hệ thống trong đầu mình ra, muốn nhìn sự thay đổi của số liệu một chút;
[Hệ thống đảo ngược siêu cấp]
Kí chủ: Tần Vũ
Vũ lực: 162
Trí lực: 188
Mị lực: 201
Chỉ số vận may: 870
Sức khỏe: 70
(số liệu của người bình thường 60 là đạt tiêu chuẩn)
Điểm có thể phân phối: 0
Kỹ năng thu được: Kỹ năng lái xe siêu hạng, y thuật siêu cấp, thuật giám định siêu cấp
Vật phẩm thu được: Không
Nhiệm vụ: Công bố ngẫu nhiên
* * *
Không ngờ chỉ số vận may của Tần Vũ đã lên đến hơn tám trăm!
Nhìn số liệu trên hệ thống càng ngày càng tốt, Tần Vũ vô cùng vui sướиɠ, muốn Lâm Phong thường xuyên ở cạnh mình.
Tần Vũ lập tức thoát khỏi giao diện của hệ thống, chợt nhìn chằm chằm Lâm Phong đang ngồi cách mình không xa.
Nửa ngày sau truyền đến âm thanh kiểm tra của hệ thống:
"Ting, kiểm tra nhân vật chính!"
"Chỉ số vận may của nhân vật chính phía trước là: 1154"
Ồ? Giảm nhiều vậy sao?
Xem ra hai ngày nay nỗ lực cạo lông dê của mình cũng đã có tác dụng.
Nghĩ đến không bao lâu nữa, mình có thể tiêu diệt nhân vật chính Lâm Phong!
Mà Lâm Phong đang ngồi một mình bên kia, hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng đối với việc khi nãy trút hết lửa giận lên người Vương Hạo, cũng có chút hối hận!
Hối hận trước đó quá hấp tấp, dù sao Vương Hạo cũng là tâm phúc của mình, đặc biệt đối với việc sau này mình đến thành phố Đông Lăng phát triển có lợi thế rất lớn.
Hiện tại nếu bị mình tự tay bóp chết..
Đang lúc Lâm Phong suy nghĩ cách để có thể lôi kéo lại Vương Hạo đã rời đi, dường như Lâm Phong cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lâm Phong chợt ngẩng đầu lên một cái, trong nháy mắt nhìn thấy ba của đối thủ một mất một còn, đang lặng lẽ nhìn mình.
Ánh mắt của đối phương, quá bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, tựa như một vì sao rộng lớn.
Cảm giác này khiến trong lòng Lâm Phong không khỏi quặn lại một trận!
Giống như là.. Giống như bản thân mình là một con mồi yếu ớt, mà đối phương là một thợ săn đang cầm súng!
Trong lòng vừa mới sinh ra cảm giác sợ hãi đó, Lâm Phong lập tức muốn áp chế nó xuống nhưng lại không áp chế được! Bản thân là con mồi đang sợ hãi, muốn gạt đi cũng không được!
* * *
Tần Vũ cảm nhận được đối phương đã phát hiện ánh mắt của mình, lập tức mỉm cười, bày ra khuôn mặt không có quá nhiều ý tốt, ho nhẹ một tiếng nói: "Lâm Phong, có phải cậu đã quên cái gì rồi không?"
Nhìn đối phương chủ động mở lời, Lâm Phong bĩu môi nói: "Quên cái gì?"
"Quên vụ cá cược đó!" Tần Vũ có ý tốt nhắc nhở Lâm Phong.
"Hả?"
Trong nháy mắt Lâm Phong chợt nhớ lại, ban đầu mình đã nói.
Lúc đó nghe thấy Tần Vũ biết y thuật, còn biết thuật châm cứu Cửu Chuyển Quy Nhất, lúc đó bản thân nhanh mồm nhanh miệng, nói cái gì mà nếu đối phương thật sự biết, bản thân sẽ lập tức cút!
Cút ngay lập tức?
Cái này..
Sắc mặt Lâm Phong biến thành màu gan heo!
Nghe nói lão Chu muốn đãi tiệc lớn, trong lòng mình còn có tính toán, coi như buông bỏ cái cây to lão Chu này.
Đến buổi tiệc tối, mình có thể kết bạn với nhưng nhân vật lớn khác, thay đổi mục tiêu.
Nhưng mà kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, đã bị Tần Vũ chiếu ngược lại một quân..
Kế hoạch phải trực tiếp chết từ trong trứng nước sao?
"Hô"
"Hít"
"Hô"
* * * Lâm Phong tức đến thở hổn hển.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Đầu óc Lâm Phong có chút ngưng trệ, thậm chí muốn chơi xấu, trực tiếp quỵt nợ không rời đi, chắc hẳn lão Chu cũng sẽ không làm khó mình.
Nhưng đây là tác phong của mình sao? Quỵt nợ không rời đi không phải là trái với những gì được dạy dỗ sao?
Lâm Phong lập tức có chút không tình nguyện đứng dậy, hung hăng nhìn Tần Vũ một cái, chật vật rời khỏi nhà họ Chu.
Lúc một mình ra khỏi nhà họ Chu, mới nhận ra được, trong lúc tức giận Vương Hạo đã lái chiếc motorcycle Harley rời đi!
Nhưng mà chiếc moto đó vốn cũng không phải của Lâm Phong!
Chỗ ngoại ô núi rừng hoang dã này, lẽ nào bắt anh tự đi bộ về?
Bản thân hôm nay thảm hại như vậy, đều là do Tần Vũ tạo nên, Lâm Phong lại lần nữa oán hận Tần Vũ cùng Vương Hạo!
"Sau này Lâm Phong tôi, không gϊếŧ được các người, thề không làm người!"
Khạc một bãi đàm xuống đất, Lâm Phong chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc đó Tần Vũ đang ở trong nhà và cả ba vị trung y ở bên cạnh cửa sổ đều nhìn thấy.. Lâm Phong nhấc chân, chạy bộ về hướng thành phố Tân Nguyệt.
Khoan hãy nói, người thanh niên này chạy đúng là nhanh, nhanh như chớp, không thấy luôn!
Mấy người trong phòng ồn ào cười to, sắc mặt Tần Vũ cũng kỳ lạ, nhân vật chính Lâm Phong này có phải bị mình chỉnh quá thảm rồi không?
Chỉ là nghĩ đến đối phương không lưu tình mà xuống tay với mình trong kịch bản gốc, lập tức không còn vướng bận gì.
Xuyên vào mấy quyển văn tiểu bạch như thế này, nhân vật chính đã định trước là không bỏ qua cho mình, mày không chết thì tao phải lìa đời!
Cạnh tranh sinh tồn, kẻ thắng mới có thể sống sót!