Chương 24: Tâm tư của Lâm PhongEditor: Ưu
Beta: Link
"Đinh, phá hư kịch bản gốc thành công!"
"Nhân vật chính số một có giá trị may mắn là -50, vận may của ký chủ là +50."
Hả? Thế này cũng được sao? Hệ thống trong đầu nhắc nhở khiến cho Tần Vũ hơi sững sờ. Mặc dù chỉ có 50 điểm, nhưng mà cũng không tệ, con muỗi nhỏ đến đâu cũng nhanh thịt!
Mà ba lão trung y, sau khi nói xong, vốn dĩ làm tốt bị nhà họ Chu đuổi ra khỏi cửa, không nghĩ tới sẽ không xảy ra kết quả xấu nhất!
Ba lão trung y lập tức nhìn Tần Vũ bằng ánh mắt không giống với lúc trước..
Dựa theo giao hẹn trước đó, Tần Vũ yêu cầu mọi người dựa theo ca bệnh đối phương miêu tả. Ở Lâm Phong khám bệnh xong, giành trước nói, còn muốn sắp xếp một người có bộ dáng như chuyên gia lánh đời.
Nếu nói không đúng, Tần Vũ nguyện ý cho ba người, mỗi người một trăm triệu tiền mặt.
Ba lão trung y yêu tiền, vừa nghe thấy Tần Vũ bảo mỗi người một trăm triệu tiền mặt, lập tức suy nghĩ lại. Coi như nói sai, cũng sẽ không đắc tội với nhà họ Chu, cùng lắm thì danh dự bị hao tổn.
So với một trăm triệu, chút danh dự này có là gì, dưới áp lực cùng sự bức bách của Tần Vũ, ba người đồng ý.
Không nghĩ tới, hiệu quả lại cực kỳ khó đến mức đáng kinh ngạc.. Tần tổng không phải giống như tin tức nói, đoán sự việc như thần chứ?
Quả nhiên người khác có thể trở thành thần hào phóng cũng không phải không có lý do, địa vị của Tần Vũ trong lòng mấy người họ rất nhanh sắp thành thần rồi.
Thời gian tưởng chừng như trôi qua rất chậm, thật ra không phải vậy. Từ lúc ở đại sảnh Lâm Phong xuất hiện, cho tới bây giờ xác định chẩn đoán chính xác hoàn toàn, thời gian trôi qua còn chưa tới nửa canh giờ.
Lão quan gia Chu, nghe mấy lão trung y nói đạo lý rất rõ ràng, bị nói đúng tim đen, nội tâm ông ta hết sức kích động. Đối phương có thể nhìn thấu bệnh tình của Chu lão, nói như vậy chắc chắn là có cách để trị.
Lão quản gia kích động, lập tức cầm lấy tay ba vị bác sĩ kia, nói: "Ông cụ bị bệnh, còn có thể trị!"
"Mặc kệ số tiền lớn thế nào, chỉ cần có thể chữa khỏi cho ông cụ, các người cứ mở miệng!"
Nghe những lời của lão quản gia, căn phòng rơi vào im lặng.
Ba lão già cúi mặt trầm tư, trên thực tế là đang giả vờ giả vịt.
Bởi vì chẩn bệnh là do Tần Vũ dạy, thật ra thì họ không biết làm gì cả, nếu thật sự muốn bắt đầu điều trị, chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao.
Đám lão trung y kia cúi đầu suy nghĩ, một chiêu này đúng là do trước đó đã được Tần Vũ sắp xếp ổn thỏa, còn về việc có mục đích gì, Tần Vũ cũng chưa nói cho bọn họ biết.
Tần Vũ nhìn kế hoạch của mình đã đi tới bước này, có chút lo lắng, suy cho cùng những việc này đã lệch khỏi kịch bản*.
Hiện tại anh chỉ có thể thay đổi kịch bản trở lại như ban đầu.
Nếu không, dù cho cuối cùng có thể cắt rau hẹ, cũng không thể cắt nhiều.
Khung cảnh vẫn tiếp tục yên tĩnh.
Trên giường bệnh, Chu lão và lão quản gia ngồi một bên, ánh mắt tràn đầy chờ mong, hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra.
Tần Vũ ngồi sau lưng tất cả mọi người, bàn tay khẽ nắm chặt lại, chăm chú nhìn chằm chằm cảm xúc của mỗi người. Thành công hay thất bại đều nằm ở đây!
Ba lão trung y kia vẫn như cũ cúi đầu trầm tư suy nghĩ, giữ im lặng.
Chỉ có Lâm Phong là hiếu kỳ nhìn ba lão trung y đột nhiên trầm mặc.
Theo lý mà nói, bọn họ đáng ra sẽ sảng khoái mà đồng ý chứ!
Bỗng nhiên, Lâm Phong kiên nhẫn nhìn sắc mặt của ba người đang cúi xuống.
Hắn trông thấy sắc mặt của ba lão trung y, rất khó coi, mang chút kinh hoàng, cảm giác tựa như.. Tựa như là.. bó tay toàn tập?
Lâm Phong phát hiện điều này, nội tâm giống như nắm một cái gì đó, chẳng lẽ.. Bọn họ chỉ biết khám bệnh, không biết trị bệnh? Hoặc là có điều gì khó nói?
Đúng, nhìn sắc thái mấy người kia biểu lộ, nhất định là như vậy, tuyệt đối không sai!
Lúc này Lâm Phong cảm giác như cơ hội của mình đã tới, hắn giống như biến thành nhân vật chính quyến luyến trời cao.
Trong nháy mắt, Lâm Phong hăng hái chậm rãi tiến lên một bước, ánh mắt một chút cũng không nhường nhìn chằm chằm giường bệnh của lão Chu, mở miệng nói: "Không bằng.. để tôi thử một chút? Chu lão, bệnh của ngài, tôi thấy có thể phương thức châm cứu, loại bỏ máu bầm!"
Nhìn Lâm Phong tự đề cử mình, Tần Vũ ngồi sau lưng mọi người mỉm cười, cả người anh như thả ra được gánh nặng, quả nhiên hắn mắc câu rồi!
Tần Vũ chuẩn bị bước đầu tiên chính là: Hạ thấp hào quang nhân vật chính của Lâm Phong, y thuật của nhân vật chính hình như vô cùng bình thường. Và mọi người giống như đều biết điều đó.
Bước thứ hai: Anh lại lần nữa đẩy Lâm Phong lên sân khấu, hoặc là để Lâm Phong nóng lòng thể hiện bản thân, làm náo động mọi chuyện, sự tình cũng sẽ trở về kịch bản lúc đầu.
Điều quan trọng chính là sự nóng lòng của nhân vật chính.
Chỉ như vậy, hắn mới có thể tự mình lên sân khấu vả mặt, khiến cho tâm tư của đối phương hoàn toàn bùng nổ.
Cuối cùng Chu lão sẽ biết ai là người hợp tác tốt nhất!
Ba lão trung y cùng lúc thở phào nhẹ nhõm một hơi, chờ Lâm Phong tới làm người dẫn đầu, nhiệm vụ nhóm bọn họ cũng coi như hoàn thành!
Chu lão và lão quản gia ánh mắt nửa ngờ nửa tin, nhìn Lâm Phong chủ động đề nghị, có chút không tin đối phương.
Hai người quay đầu nhìn mấy lão trung y kia, trong đó có người mở miệng ấp úng nói: "Đúng là cần châm cứu, nhưng mà mấy người chúng tôi không quá thuần thục, cho nên không dám mạo hiểm đáp ứng!"
Đạt được kết quả sau khi xác nhận, hiện tại chỉ có Lâm Phong dám làm, xem ra cũng chỉ có thể giao cho người trẻ tuổi kia.
Chu lão cũng không do dự nữa, lập tức sắp xếp lão quản gia đi lấy ngân châm.
Châm cứu dùng ngân châm, một bộ có năm mươi mốt cái.
Trong chốc lát, lão quản gia đã cầm ngân châm đến.
Lâm Phong nhận lấy hộp ngân châm, hắn ngay lập tức biết cơ hội của mình tới rồi.
Ba người lão trung y kia mặc dù khám bệnh giỏi, nhưng mấu chốt còn phải nhìn lại chính mình.
Như vậy hắn có thể thích làm gì thì làm rồi, hắn cố gắng mang theo suy nghĩ ở đáy lòng đi thực hiện công việc chữa bệnh!
Cũng chính là lợi ích tốt nhất!
Sau lưng, Tần Vũ nhìn Lâm Phong cầm lấy ngân châm, lúc này tâm tư của hắn đã bị Tần Vũ nhìn thấu!
Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu..
* * *
(*) kịch bản: Nội dung cốt truyện, tình tiết vở kịch..