Chương 23: Hậu trườngEdit: Tiên
Beta: Đậu xanh
Cuối cùng quản gia cũng đưa Lâm Phong và Vương Hạo đi vào đại sảnh của biệt thự. Ngoài ra còn có ba tên bác sĩ khác, trên mặt họ mang theo ý cười hiền lành, gật đầu với Lâm Phong.
"Tuổi trẻ tài cao".
"Ngày sau chắc chắn sẽ trở thành người tài giỏi".
"Nhất nộ phong vân biến hóa long*".
*Kim lân khởi thị trì trung vận
Nhất ngộ phong vân tiện hóa long
(Có duyên kỳ ngộ với phong vân
Mệnh ngươi ắt sẽ hóa thành rồng)
Những lời ca ngợi phát ra từ miệng của ba người kia, không phải mua bằng tiền lại liên tiếp đi vào tai Lâm Phong..
Lâm Phong nhìn đám người đứng trong đại sảnh, còn có sự khích lệ của mọi người, hắn hơi sững sờ. Rất hiếm khi thấy người khác khách khí với hắn như vậy, quả thật khiến hắn cảm thấy không quen.
Nếu là ngày thường mọi người nhìn thấy hắn sẽ là trào phúng, chế giễu, oán giận nhưng hôm nay lại khác.
Đột nhiên Lâm Phong nhìn thấy Tần Vũ xuất hiện ở đại sảnh.
Sắc mặt hắn có chút khó coi. Hôm qua, hắn thất thủ đều là do anh ta ban tặng.
Nhưng ở hội đấu giá, người trả giá cao sẽ có được thứ mà mình muốn. Đó chính là đạo lý và bản thân hắn không có lý do để làm liều. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm rõ mục đích vì sao đối phương xuất hiện ở nhà họ Chu.
Điều này khiến cho Lâm Phong, một người luôn bình tĩnh và trầm ổn, nay trong lòng lại rối loạn. Mọi chi tiết của việc này đều lộ ra chỗ quái dị.
Mà Vương Hạo đứng bên cạnh nhìn Tần Vũ, hắn ta ngay lập tức cảm thấy vui vẻ. Ngày hôm qua hắn ta chưa kịp đầu quân cho nhà họ Tần, không nghĩ đến ngày hôm nay đã gặp mặt. Vương Hạo nở một nụ cười hèn mọn, bày ra dáng vẻ hỏi thăm.
Nếu không phải Vương Hạo đang đi bên cạnh Lâm Phong, chắc chắn hắn ta đã gia nhập vào đội ngũ của Tần Vũ.
Harley thuộc loại motorcycle, cho nên quản gia cũng liền trực tiếp để cho Vương Hạo đứng ở ngoài biệt thự, cũng không đi vào gara.
Bởi vậy Vương Hạo cũng như Lâm Phong không biết rằng, hôm nay Lâm Phong đánh con xe Lamborghini Poison màu đen lại đang để ở gara nhà họ Chu.
Không để cho đoàn người chờ lâu, quản gia vừa rời đi đã trở về. Ông nhìn thấy mọi người trong đại sảnh ra vẻ hòa hợp. Các vị bác sĩ cũng không làm khó Lâm Phong, thậm chí còn bắt đầu cùng hắn nói chuyện phiếm. Mọi thứ có vẻ như gió êm biển lặng.
"Ông cụ Chu đã tỉnh, chỉ có điều mấy hôm trước bị nhiễm lạnh khiến cho bệnh cũ tái phát, nên bây giờ không thể xuống lầu!".
"Nếu muốn trị bệnh, xin phiền các vị lên lầu xem bệnh!".
Đối với việc này, mọi người chắc chắn không có ý kiến. Đoàn người nhanh chóng đi theo quản gia lên lầu.
Đi vào một phòng ưu nhã kiểu Trung Quốc. Có một ông cụ gần đất xa trời đang nằm an tĩnh trên giường.
Tần Vũ nhìn ông lão trước mắt, so với trong tưởng tượng của hắn càng già hơn nhiều.
Ấn đường chuyển sang đen, cả người nhìn như không có một chút máu, làn da cũng như vỏ cây già. Không hề có bộ dạng hồng hào khỏe khoắn mấy tháng trước.
Chẳng qua lão Chu nhìn giống tinh thần không tốt, nhưng khi mọi người đến gần giường, lão Chu đầu tiên là chú ý đến Tần Vũ: "Tần Vũ, không ngờ rằng cậu cũng đến nhìn ông già này!".
Giọng nói của ông tuy không lớn, nhưng có thể nghe ra ông vẫn còn thanh tỉnh.
Tần Vũ nhìn bạn già, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Lúc đầu tôi còn muốn đến chỗ lão Chu ông uống một chén nước, bây giờ cảm thấy rất nhanh thôi sẽ được ông mời bữa cơm tống chung*!".
*Tống chung: Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.
"Ha ha ha".
Lão Chu cũng không thèm để ý đến lời trêu ghẹo của đối phương. Dù sao địa vị trong thương trường của hai người cũng tương đương nhau, đều lấy giọng điệu ngàng hàng nói chuyện, mà khẩu khí của Tần Vũ chỉ là để trêu chọc.
"Muốn ăn cơm tống chung của tôi, sợ là để cậu thất vọng rồi, ông đây còn có thể sống thêm vài năm nữa.. Khụ.. Khụ khụ". Chưa nói xong, lão Chu đã ho một trận.
"Được, đừng cậy mạnh..".
Tần Vũ ngăn cản ông nói chuyện, lập tức nhìn mấy người kia đứng một bên.
Quản gia vội vàng đi tới trước giường của lão Chu, thì thầm vào tai ông vài câu. Sau đó lại nói với Lâm Phong và mấy bác sĩ Trung Y: "Bây giờ mọi người có thể đến bắt mạch. Xem thử xem bệnh của ông cụ có thể trị hay không!".
Nhưng từ trong nội dung quyển truyện gốc, tình huống ba vị bác sĩ trung y tranh nhau xem bệnh cho Chu lão, chưa từng xuất hiện.
Đám người chỉ im lặng đứng một bên, nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong thấy ánh mắt khiêm nhường của mấy vị lão giả. Ngay lập tức trong lòng hắn đã có dự định, cũng không tiếp tục khách khí. Làm người đầu tiên bước lên bắt mạch cho Chu lão.
Tần Vũ nhìn xem mọi người phối hợp với kế hoạch của mình, cũng có chút vui mừng.
Bước tiếp theo của kế hoạch chính là là hung hăng làm cho Lâm Phong nhận đả kích, khiến cho tâm tình hắn suy sụp.
Một lúc sau.
Bệnh tình trong thân thể của Chu lão Lâm Phong đã nắm rõ được bảy tám phần.
Chậm rãi thu tay lại, lùi sang một bên.
"Tôi đã hiểu rõ bệnh tình của Chu lão, mọi người cứ tùy ý..".
Lời này rõ ràng là muốn nói cho ba vị bác sĩ trung y nghe.
Tuy nhiên, ba vị bác sĩ trung y nghe thấy sự khiêm nhường của Lâm Phong, rối rít lắc đầu nói: "Y học Trung quốc chỉ cần tinh tế nhìn, nghe, hỏi là có thể đoán được bệnh".
"Trước đó ba người chúng tôi nhìn qua Chu lão đã hiểu được đại khái nguyên nhân bị bệnh, cho nên không cần xem mạch!".
Hả?
Lâm Phong chấn động, trong lòng âm thầm hoài nghi.
Làm sao có thể?
Y thuật của hắn đã coi như là học nghệ phi phàm, nhưng mà cũng phải bắt mạch một lúc.
Mấy tên này nhìn qua giống như lão trung y lừa đảo, sao có thể chỉ cần nhìn mà đã biết rõ?
Ngay sau đó, trong lòng Lâm Phong có khó chịu, hắn nói: "A, phải vậy không, vậy các người nói thử tình trạng của Chu lão bây giờ như thế nào?".
Tần Vũ nhìn hai nhóm người, lại bắt đầu tranh cãi gay gắt. Tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng mà xem trò hay.
Trương Trường Công dẫn đầu nói: "Tôi nhìn thấy ấn đường của Chu Lão biến đen. Tất nhiên là đã có tuổi, gần đây lại bị nhiễm lạnh. Nửa đêm nhiệt độ đột ngột hạ xuống, phần đầu sẽ mơ hồ cảm thấy đau!".
Trương Trường Công nói xong, Lý Nhất Long lại đứng dậy: "Lớp da toàn thân của Chu lão lại không có chút màu máu. Chắc chắn là do mạch máu bên trong cơ thể tắc nghẽn. Bởi vì thế máu mới lưu thông chậm, không thông thuận mà thành!".
Lâm Phong đứng ở một bên nghe, trên mặt dù không có cảm xúc, nhưng trong lòng giống như bị đánh một quyền.
Làm sao có thể!
Những gì họ nói cùng với kết quả bắt mạch của hắn không khác gì.
Chỉ là còn một chỗ họ chưa nhắc đến. Lâm Phong vội vàng muốn trào phúng vài câu nhưng chưa kịp thì Thương Huyền đã đứng dậy nói:
"Ta nhìn Chu lão, thỉnh thoảng thân mình có chút run rẩy, chắc là có vấn đề. Tụ huyết công tâm*làm cho tĩnh mạch hỗn loạn, dần dần bị thiếu máu, cơ thể bắt đầu run rẩy. Mặc dù rất nhỏ, nhưng lại là điểm trí mạng nhất!".
*Tụ huyết công tâm: Máu đông dẫn thẳng vào tim.
Đôi mắt Chu lão đột nhiên co rụt lại. Nhìn qua ba vị trung y già, khẽ gật đầu: "Xem ra các ông vậy mà cũng có mấy phần bản lĩnh!".
Mà Lâm Phong đứng ở một bên, sắc mặt khó xử khác thường.
Bây giờ người người ta đã đem ý kiến trong lòng anh toàn bộ nói ra, có mấy chi tiết còn rất cụ thể, tường tận.
Mấy vị này chưa qua bắt mạch, đã có thể rõ như trong lòng bàn tay?
Sư phụ không phải đã nói, y thuật của hắn ở thế giới này là độc nhất vô nhị sao?
Chẳng lẽ sư phụ lừa gạt hắn?
Trong lòng Lâm Phong rất hoảng. Cực kỳ sợ kế hoạch của mình sẽ bị ngâm nước nóng.
Nhưng điều cần nói đã nói hết..
Điều này không phải để người khác cảm thấy mình cực kỳ cải bắp*? Đây là chuyện Lâm Phong không thể nhịn!
*cải bắp: Ý nói là lính mới, không có kinh nghiệm sâu, kém hiểu biết.
Uất ức muốn chết..
Ngay sau đó Lâm Phong hít thật sâu rồi thở ra một hơi, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh: "Ba vị.. Chu lão những lời họ nói hoàn toàn chính xác!".
Nhưng mà nghe câu nói này, thế nào cũng có cảm giác "Ông nói đúng, còn tôi cái gì cũng không biết mà lại còn giả vờ huyền bí".
Thấy Lâm Phong là do bạn mình giới thiệu, ông an ủi hắn: "Chàng trai, cố gắng học thật tốt, cơ hội này cũng không nhiều!".
Sắc mặt của Lâm Phong biến thành màu xanh..
Tần Vũ luôn chú ý đến biểu cảm của Lâm Phong, cố nén nụ cười.
Bởi vì bệnh tình của Chu lão, Tần Vũ đã biết từ trước. Chỉ là nói cho ba vị bác sĩ trung ý sớm hơn, ý muốn làm Lâm Phong mất mặt.
Là người chỉ đạo sau cùng, Tần Vũ cảm thấy rất thích mọi thứ đi theo đúng kịch bản của mình..