Chương 15: Tình hình lại sao rồi?

1254 Chữ Cài Đặt
Chương 15: Tình hình lại sao rồi?

Edit: Khánh

Beta: Hy

Bên trong chiếc Ferrari màu đỏ, một thanh niên với kiểu tóc hoa hòe hoa sói, nhuộm thành màu vàng, bên tai đeo microphone đang chạy hùng hổ dọc bên đường.

"Mẹ nó! Các người không thể lái chậm một chút sao?" Nói xong, chân cậu thanh niên trẻ ra sức đạp lên chân ga nhưng thấy phía trước xuất hiện đường rẽ, cậu ta bỗng có một tia sợ hãi, hơi nới lỏng chân ga.

Cậu thanh niên đeo tai nghe bluetooth, rõ ràng không chỉ kết nối với một người.

Trong tai nghe truyền tới âm thanh:

"Này, Uy Thiểu, kỹ năng lái xe của cậu lạc hậu quá đấy!"

Một giọng nữ vang lên: "Ha ha, cái gì mà kỹ năng lái xe của Uy Thiểu lạc hậu? Không phải cậu ta vẫn luôn không rành sao? Ha ha ha.."

"Đúng đúng, Uy Thiểu mới bị hai chiếc Alto vượt qua!"

"Ha, thế này cũng quá mất mặt rồi!"

Uy Thiểu lái Ferrari màu đỏ, nghe mấy tên bạn xấu châm biếm trong tai nghe thì muốn phản bác nhưng lời bọn họ nói là sự thật. Nhìn hai chiếc Alto phía trước, trái tim cậu như muốn nổ tung, lại chán nản một hồi.

Cuối cùng, Uy Thiểu hung hăng tháo tai nghe xuống, nói: "Đến đây! Hôm nay Uy Thiểu tôi liều mạng với các người!"

Dứt lời, Uy Thiểu nhìn thấy đường rẽ phía trước, đạp mạnh vào chân ga. Tốc độ của chiếc Ferrari lại tăng lên.

Nhưng, lúc Uy Thiểu tính toán đường rẽ hoàn mỹ thì cũng là lúc..

Một bóng đen lóe qua cửa sổ xe, vượt qua Ferrari màu đỏ của cậu trong nháy mắt.

Ngay sau đó, đối phương điều chỉnh vị trí xe, chuẩn bị đạt được độ cong hoàn hảo. Nghiêng về bên trái từ giữa đường, vươn thẳng về sát phía trước một góc 145 độ. Cả thân xe kề sát kênh thoát nước trên đường, tốc độ không giảm rồi vung đuôi mãnh liệt ngay sau đó.

Hoàn thành một lần ôm cua hoàn hảo!

Sau khi qua đường rẽ thuận lợi, chiếc xe đen lại tăng tốc độ lên.

"Grừ grừ!"

Chiếc Poison phát ra tiếng rít gào như dã thú, mang theo một làn khói trắng, biến mất khỏi tầm mắt Uy Thiểu trong nháy mắt.

Uy Thiểu trừng to mắt, đờ người nhìn kỹ thuật lái xe còn khoa trương hơn điện ảnh vừa rồi, nuốt nước bọt khó khăn trong miệng.

Chợt, cậu ta cúi đầu, nhìn đồng hồ đo của chiếc Ferrari màu đỏ. Tốc độ của xe cậu đã gần tới hai trăm, vậy khi nãy tốc độ của đối phương nhanh tới mức nào?

Ngay sau đó, Uy Thiểu phản ứng nhanh. Phía trước cậu ta chính là ngã rẽ, nếu làm không tốt thì xe sẽ hỏng, còn người sẽ chết! Ngay lập tức, Uy Thiểu buông mạnh chân ga, phanh xe gấp.

Vì thắng gấp nên chiếc Ferrari màu đỏ mất cân bằng. Kỹ năng vượt của Uy Thiểu không tốt nhưng kỹ thuật tự bảo vệ lại cao siêu, phản xạ thắng gấp ngay lập tức không tồi.

Cảm nhận được thân xe nghiêng đến mất cân bằng, Uy Thiểu lập tức đánh tay lái về hướng bị nghiêng.

Chiếc Ferrari đỏ dừng lại sau khi lê lết trên quốc lộ một trận vì quán tính.

Uy Thiểu an toàn, sắc mặt tái nhợt, định cầm điếu thuốc nhưng không được vì tay run rẩy, một lúc lâu sau mới châm được thuốc lá trong miệng.

Thở ra một ngụm khói thuốc thật dài, ánh mắt cậu ta vẫn chấn động như cũ.

Ngay sau đó, Uy Thiểu vội vàng nhặt tai nghe bluetooth đã bị mình ném qua ghế phụ khi nãy.

Bên trong tai, bạn bè xấu của cậu vẫn còn khoác lác đánh rắm.

"Uy Thiểu, Uy Thiểu, có ở đó không?"

"Cậu đâu rồi, Uy Thiểu? Không rơi xuống cống chứ?"

"Ha ha, Uy Thiểu chạy nhanh quá! Chúng tôi sắp đi qua chỗ nguy hiểm nhất núi Bát Hoang rồi!"

"..."

Nghe lời châm biếm trong điện thoại, Uy Thiểu cũng không phản bác mà giọng run rẩy: "Có.. Biến.. Có biến.."

"Tình hình của cậu thế nào? Chẳng lẽ thật sự rớt xuống cống?"

"Không thể nào, ngốc* đến vậy sao?"

"Ngốc* như vậy thì chơi xe làm gì?"

*ngốc (菜) : Nghĩa đen là "đồ ăn", nghĩa bóng đề cập đến người mới bắt đầu, ngu ngốc và không hiểu bất cứ điều gì.

Uy Thiểu không giải thích mà tiếp tục nói: "Tôi vừa bị một chiếc siêu xe vượt!"

Lập tức, trong tai nghe vang lên một trận cười quái dị: "Khạc khạc.. Không phải chứ? Lần này là bị Chery vượt qua à?"

"Ha.. Uy Thiểu, cậu thật sự đáng thương, nhưng tôi thích, haha!"

"Uy Thiểu, đây coi như là thân bại danh liệt nhỉ? Haha"

Uy Thiểu dừng lại một lúc, trong đầu nhớ lại chiếc xe thể thao kia, nói: "Mẹ nó, không phải Chery, là một chiếc xe thể thao màu đen nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh. Có thể là một chiếc Lamborghini nhưng loại gì thì tôi không thấy rõ, cảm giác hơi quen mắt!"

"Xì, Uy Thiểu, Tân Nguyệt và Đông Lăng nhiều Lamborghini như vậy, có quỷ mới biết là chiếc nào."

"Không phải Alto màu đen chứ? Uy Thiểu mắc cỡ nên mới nói là Lamborghini. Ha ha.."

Nói cho bọn bạn xấu không được, Uy Thiểu mặc kệ, bĩu môi nói: "Được lắm, mọi người chơi đi, chắc tôi đuổi theo không kịp. An toàn là nhất, cứ từ từ!"

Nói xong, không để bạn bè có cơ hội châm biếm, cậu ta tháo tai nghe xuống một lần nữa, thành thật nhìn chiếc Ferrari của mình, lẩm bẩm: "Kỳ lạ, quả thật nhìn chiếc xe kia rất quen mắt, chẳng qua nhất thời không nhớ nổi, nhưng chắc chắn mình biết nó."

* * *

Tần Vũ bên trong Lamborghini Poison, một tay chống đầu, một tay nắm tay lái, hoàn toàn không để ý đến việc bản thân vượt qua chiếc Ferrari màu đỏ.

Không phải là một chiếc xe màu đỏ có tốc độ rất chậm sao?

Có gì đáng ngạc nhiên chứ?

Tần Vũ vốn không liếc đối phương được một cái, càng không biết chính mình đã vô tình thể hiện kỹ thuật lái xe thần cấp, chút nữa đã dọa đối phương đái trong quần.

Tần Vũ đi theo một đường thẳng, không giảm tốc độ, thấm thoát đã đến núi Bát Hoang, cũng được gọi là đại lộ Bát Hoang.

Trong đó, đường núi gập ghềnh, uốn lượn quanh co. Quan trọng nhất, trong đó có tám đường rẽ trí mạng, làm cho dân đua xe cấp thế giới cũng cảm thấy hứng thú!

Tại con đường xa hơn lúc nãy, bảy tám chiếc xe thể thao đỉnh cấp chạy nhanh như điện chớp, có Ferrari, Bugatti, Lamborghini, Pagani, cái gì cũng có..

Người trẻ tuổi trong xe thỉnh thoảng phát ra một tiếng kêu quái dị.

Trong đó, nhân vật chính ban đầu, Lâm Phong, cúi thấp người, lái chiếc Alto màu trắng cũng đi về phía núi Bát Hoang.. Theo thật sát là một đám xe sang trọng sau lưng, khoảng cách cũng dần bị kéo giãn.