Chương 13: Cho ba mượn xe lái một chútEdit: Đậu Đỏ
Beta: Hy
Lúc Tần Vũ và con trai Tần Khiếu Thiên đi ra ngoài, bất kể là thư ký của anh hay bác sĩ chủ trị cũng đều có vẻ mặt như gặp quỷ.
Tất cả đơn giản là vì Tần Khiếu Thiên nhảy nhót tưng bừng theo sau Tần Vũ.
"Tần.. Công tử Tần? Chuyện này là sao?"
"Chuyện này.. Sao chuyện này có thể như vậy được!"
"Sao có thể? Việc này không khoa học!"
Người khác không biết Tần Khiếu Thiên bị thương nghiêm trọng như thế nào nhưng mấy vị y tá chăm sóc và bác sĩ chủ trị thì đều hiểu rõ.
Chân bị trật khớp nghiêm trọng cả ngày, máu bầm bị tắc nghẽn, căng cơ, có vài khớp nối cũng hơi tách rời, một đống vấn đề lớn.
Dù kỹ thuật y học hiện tại tiên tiến nhưng cũng phải dưỡng thương một khoảng thời gian chứ! Bác sĩ chủ trị cẩn thận phán đoán rằng cậu khó có thể hoàn toàn xuống giường trước cuối tuần nhưng cảnh tượng trước mắt làm bác sĩ ở đây cũng bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Tần Khiếu Thiên vẫn nhảy nhót tưng bừng như người bình thường, chân không có dấu vết bị thương, sinh khí cả người dồi dào như rồng như hổ.
"Sao ai cũng ngạc nhiên thế? Chưa trải sự đời sao? Trời sinh công tử đây có năng lực chữa trị siêu cấp, một vết thương nhỏ khép lại chỉ là chuyện trong nửa phút!" Nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của các y tá, Tần Khiếu Thiên dương dương tự đắc, nói.
Mà bây giờ, Tần Khiếu Thiên cũng nhìn ba mình với con mắt khác.
Cao lớn! Vĩ đại! Thần bí! Hoa Đà* tái thế! Tất cả từ ngữ ca ngợi đều có thể dùng với ba mình, dù ngay bây giờ ông đánh yêu mình, động một chút là thích vả miệng mình.
*Hoa Đà: Một thầy thuốc nổi tiếng thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc
Trước kia, Tần Khiếu Thiên cho rằng ba mình chỉ biết lo kiếm tiền, vậy mà hôm nay ba biểu diễn y thuật, quả là thần kỳ.
Tuy chân vẫn còn hơi đau nhưng quả thật chuyển động thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Tần Khiếu Thiên nhớ mang máng lúc nãy, ba mình dùng thủ pháp trị liệu bằng một ngón tay, đơn giản lại thô bạo, rõ ràng quyết đoán, hiệu quả cũng tốt đến bất ngờ!
Tâm trí của Tần Khiếu Thiên lập tức bắt đầu hoạt động. Sắc trời cũng đã hoàn toàn tối.
Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, mình có nên gọi mấy người bạn ra ngoài ăn mừng một chút không?
Tần Vũ hiểu rõ tâm tư và tính cách của con trai mình như lòng bàn tay. Nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của đối phương, sao anh lại không biết đối phương đã nhịn rất lâu được?
Tần Vũ lập tức hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhóc thối, nhớ kỹ lời nói lúc trước của bố mày!"
"Ôi.. Ba già, một tháng không ra khỏi cửa, con sẽ phát điên đó!" Khuôn mặt Tần Khiếu Thiên xụ xuống.
Tần Vũ không để ý đến con trai mình mà nói với tài xế lão Diêu bên cạnh: "Về nhà."
Đi đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce Phantom, con trai anh vô cùng biết điều, chủ động ngồi vào ghế trước, ngồi chung với lão Diêu.
Cậu chừa lại hàng ghế sau cho ba mình và thư ký Triệu Băng Ngưng!
Nhìn con trai ngồi ở phía trước, Tần Vũ hơi buồn cười.
Con trai hiểu chuyện như vậy, người làm ba thật sự rất vui mừng!
Con trai mình là đứa hơi phá của, ít nhất cũng không tính là hư hỏng. Chỉ có điều, trong đầu cậu toàn cơ bắp, làm việc thì lỗ mãng, dễ bị người ta lừa dối xoay vòng, bản tính vẫn tốt đẹp.
Trong cốt truyện ban đầu, Tần Vũ hiểu được, trong bốn vị công tử của thành phố Tân Nguyệt thì chỉ có con trai mình là không tim không phổi. Còn mấy vị khác, tuy vẻ ngoài đều cùng một loại với Tần Khiếu Thiên nhưng sau lưng lại là bụng dạ thâm sâu.
Quần áo lụa chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Trên thực tế, họ đều là nhân tài tinh anh được ba gia tộc lớn bồi dưỡng thành.
Xem ra, về sau anh phải dạy dỗ con trai mình thật tốt, bớt tiếp xúc với những bạn bè không tốt.
Nếu không.. Hại chết bản thân, ngay cả ba cũng bị liên quan.
Ngược lại, Triệu Băng Ngưng đã bận rộn cả ngày hôm nay với anh, gương mặt hơi đỏ lên, đầu cúi thấp, không dám nhìn ông chủ của mình.
"Băng Ngưng, để tôi đưa cô về nhà."
"Vâng, cảm ơn Tần tổng!"
* * *
Dọc đường, mọi người không nói câu nào.
Tần Vũ nhìn con trai ở hàng ghế trước, nghĩ xem sắp xếp thế nào mới là tốt nhất cho con trai. Ra nước ngoài du học sau khi tốt nghiệp hay sắp xếp vào công ty, hoặc tiễn vào quân đội làm lính?
* * *
Cuối cùng, chiếc Rolls-Royce Phantom lái vào tiểu khu sang trọng nhất thành phố Tân Nguyệt, Nhất Phẩm Thiên Hải.
Một căn biệt thự mấy trăm triệu, tất nhiên có tiền cũng chưa chắc mua được. Có được một căn ở đây, tượng trưng cho việc bắt đầu có thân phận và địa vị.
Đưa lưng về biển lớn, toàn bộ căn phòng đều tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật hiện đại!
Đợi xe dừng hẳn, Tần Vũ nói với lão Diêu trong xe: "Lão Diêu, cực khổ cho ông rồi, ngày mai cứ nghỉ một ngày đi!"
Lão Diêu nhìn ông chủ của mình, trong lòng cảm động một hồi.
Ông vẫn nhớ kỹ một buổi tối vào mấy năm trước, cả người đều là máu tươi, thân thể có mấy vết thương bị đạn bắn, bị kẻ thù đuổi gϊếŧ phải trốn đến tận thành phố Tân Nguyệt, cuối cùng được Tần Vũ cứu giúp.
Để báo ân, lão Diêu dứt khoát kiên quyết ở lại bên cạnh anh, đảm nhiệm vị trí tài xế và vệ sĩ, không oán không hối hận.
Từ vết thương bị đạn bắn và ánh mắt kia của đối phương, Tần Vũ lập tức biết, thân thủ của lão đầu hơn bốn mươi tuổi này rất phi thường nên cũng đồng ý với ý kiến của đối phương.
"Cảm ơn ông chủ! Nếu có chuyện, lúc nào ông chủ cũng có thể gọi điện cho tôi!"
Anh gật đầu đồng ý. Tần Vũ vẫn tương đối thông hiểu cách lợi dụng thuật chi phối tâm trí của hoàng đế cổ đại. Nếu vận dụng nó tốt thì có thể khiến đối phương toàn tâm toàn ý nghe theo mình.
* * *
Trở về biệt thự, Tần Vũ ở trong phòng mình, kiểm tra lại thu hoạch một ngày trong đầu.
[Hệ thống đảo ngược siêu cấp]
Kí chủ: Tần Vũ
Vũ lực: 62
Trí lực: 188
Mị lực: 201
Vận may: 320
Sức khỏe: 70
(Số liệu của người thường chỉ cần 60 là đạt tiêu chuẩn)
Số điểm có thể phân phối: 30
Kỹ năng thu được: Kỹ năng lái xe siêu hạng, y thuật siêu cấp.
Vật phẩm thu được: Không
Nhiệm vụ: Công bố ngẫu nhiên.
Thu hoạch rất tốt.
Nhìn thấy còn 30 điểm có thể phân phối thuộc tính, sau một lúc do dự, Tần Vũ trực tiếp thêm toàn bộ ba mươi điểm này vào thuộc tính vũ lực. Trong nháy mắt, thuộc tính vũ lực tăng lên 92.
Tần Vũ cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm chảy qua, toàn thân ấm áp.
Thị lực, lực tay, sức bật, khả năng phản ứng. Anh cảm nhận được các chỉ tiêu đặc tính trong cơ thể tăng lên rõ rệt.
Phân phối điểm thuộc tính xong, Tần Vũ nhìn bầu trời đầy sao, cũng đi nghỉ ngơi sớm.
* * *
Ngày hôm sau.
Mặt trời lên cao ba sào.
"Con trai, đưa chìa khóa của chiếc Lamborghini Poison màu đen kia đây!"
"Cái gì? Không cho? Còn không phải mua bằng tiền của bố mày sao? Mày là cái đồ không có lương tâm, coi bố mày có đánh chết mày không!"
Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết: "Á.. Đừng đánh, ba. Con đưa, con đưa là được!"
Một lúc sau, má trái của Tần Khiếu Thiên hơi sưng, nhìn Tần Vũ đầy ủy khuất, nói: "Ba, không phải bình thường ba không tự mình lái xe sao? Hơn nữa, dòng xe Poison này quá ngông cuồng rồi, không hợp với ba!" Đến tận cuối cùng, giọng cậu vẫn tràn đầy sự không muốn.
Tần Vũ cầm chìa khóa chiếc Lamborghini Poison, đi về phía gara nhà mình, không thèm quay đầu lại, nói: "Ông đây muốn đi dạo phố, mày có ý kiến sao?"