Chương 06: Vật tư bị cướp rồi 2

Ông chủ hoảng sợ hỏi: “Cô cần mấy cái đó làm gì?”

“Ông yên tâm đi, không phải để gϊếŧ người phóng hỏa đâu.”

Nghĩ đến mối quan hệ làm ăn thân thiết nên ông chủ rất thoải mái đồng ý.

Tiếp đó cô đến quầy bán cá mua một trăm con cá, chỉ mổ bụng làm sạch ruột bên trong chứ không chặt thành từng khúc, cô hẹn làm xong sẽ quay lại lấy.

Ba nghìn quả trứng gà, một nghìn quả trứng vịt, cô nghĩ đến lúc thiên tai kết thúc nên đã đặt mua lốc trứng gà, vịt, ngỗng với cả trứng cút được thụ tinh, ngoài ra cô còn mua thêm một chiếc l*иg ấp nhỏ.

Nhớ tới vườn hoa trong không gian, Khương Ninh đến một cửa hàng hạt giống để hỏi mua hạt giống của các loại rau, tất cả đều là loại có thời gian trồng ngắn hạn, có mấy chục loại như rau xà lách, rau cải ngọt, rau muống, rau cải thìa v.v

Hạt giống rất rẻ, chỉ cần bỏ ra năm trăm đồng là đủ để ăn trong mười mấy năm rồi.

Chỉ có mười mét vuông đất đen, nhưng có thể tận dụng thêm hai cái ban công nữa, DNA trồng rau của Khương Ninh đã thức tỉnh, cô mua chậu trồng cây, cuốc, xẻng và đất trồng trọt.

Mang theo những kỳ vọng vào tương lai, cô đến khu trồng cây ăn quả, nơi bán hàng chục giống cây táo, nho, cam quýt… Mỗi loại cô mua ba cây, đều là mấy cây giống trồng lâu năm.

Thịt là loại hàng khan hiếm, thiên tai xảy ra liên miên, đừng nói là người bình thường muốn ăn thịt tươi, ngay cả những kẻ có tiền cũng không có được.

Khương Ninh mua một cặp thỏ, thỏ chỉ cần cho ăn rau là nuôi được, hơn nữa còn đẻ rất nhiều, chắc chắn của thể thoả mãn sở thích ăn thịt của cô.

Khương Ninh thích ăn đồ kho với rau trộn, cô mua hai trăm cân chân gà, chân vịt, một trăm cân lòng gà, lòng vịt.

Tiêu tiền như nước chảy, cô cảm thấy đau lòng không thôi, nhưng nghĩ đến những vật tư không ngừng được chất đầy vào không gian thì cô lại có cảm giác tự tin thoải mái khó tả.

Cả ngày chạy dọc chạy xuôi khắp chợ đầu mối, đến lúc cô rời khỏi đó thì đèn đường cũng được thắp sáng, đường phố rộn ràng nhộn nhịp, cuộc sống về đêm cũng bắt đầu.

Khương Ninh đến một quán ăn, gọi sườn om, thịt viên hấp, cà chua xào trứng, sau khi ăn no, những thứ ăn không hết thì cô gói mang đi.

Về đến nhà thì vẫn còn sớm nên cô sắp xếp lại không gian, cả một căn phòng lớn bị lấp đầy, rau củ và cây ăn quả thì để ở phòng khách, cặp thỏ giống thì nhốt ở ban công.

Khương Ninh đặt máy làm đồ ăn vặt lại, khi máy đếm giờ còn mười phút thì cô rời khỏi không gian.

Khi cô vừa ra khỏi không gian thì hai con thỏ cũng bị văng ra ngoài, suýt chút nữa thì bị quăng chết.

Khương Ninh: “…”

Đầu tiên là chán nản, sau đó thì phấn khích.

Xem ra không gian không chỉ hạn chế thời gian mà còn hạn chế vật sống nữa, chỉ cần cô không ở trong không gian thì những vật sống khác cũng không thể ở lại được.

Điều này có nghĩa là kẻ khác không cướp được đồ của cô.

Tâm trạng cô rất vui, bắt đầu ngồi xuống kiểm tra xem còn thiếu thứ gì không, cô đã mua tất cả những gì có thể nghĩ tới, bây giờ trong tài khoản của cô còn lại khoảng hai mươi nghìn đồng.

Chỗ trống duy nhất trong không gian chỉ còn lại phòng khách và phòng tắm, nếu muốn sống sót trong trận thiên tai lớn thì cô vẫn phải chuẩn bị thêm rất nhiều, cô không định tiếp tục tích trữ những vật tư chiếm chỗ nữa.

Cô mở app đặt đồ ăn, tìm những nhà hàng nổi tiếng mà trước đây cô muốn ăn nhưng không nỡ ăn, cô đặt tôm chiên ngập dầu, gà ủ muối Khách Gia, đậu phụ nhồi, thịt kho tàu v.v, hơn hai mươi món, mỗi món mua mười phần.

Bánh quẩy, bánh bao hấp, há cảo chiên, bánh kẹp, bánh kẹp thịt bò, bánh bao chiên, thịt xiên, đồ kho, thịt nướng Quảng Đông, trà sữa các loại.

Tiêu hết hơn mười nghìn, để đảm bảo hương vì tươi ngon nên cô đã đặt thời gian tự đến nhà hàng lấy.

Mặc dù rất mệt nhưng cô vẫn muốn nhìn sự phồn hoa của thành phố này một lần cuối…

Buổi chiều nhận được thông báo vì để ứng phó với cơn bão lớn sắp tới nên trường học tạm thời đóng cửa ba ngày, thời gian đi học lại cụ thể sẽ được thông báo sau.

Các sinh viên vô cùng vui vẻ hẹn bạn bè đi chơi đêm, tổ chức lễ hội hoá trang trước khi cơn bão ập đến.

Mỗi năm bờ biển phía Nam đều hứng chịu hơn chục cơn bão, mỗi lần như vậy học sinh sinh viên đều mong chờ được nghỉ học, lần này thì giấc mơ đã thành hiện thực.

Khương Ninh cũng giống vậy, nhưng bọn họ lại không biết rằng lần nghỉ tránh bão này sẽ kéo dài mãi mãi, bọn họ không cần phải lên lớp nữa.

Cô vừa ăn thịt nướng vừa uống bia, sau đó mang theo tâm trạng phức tạp đi khắp nơi để nhận hàng.

Sau khi về nhà, Khương Ninh cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng nhưng cô nghĩ mãi cũng không nhớ ra đó là cái gì.