Chương 37: Bão ngưng rồi nhưng mưa lại to hơn 1

Nhưng mà trên thuyền xung phong của người đàn ông để không ít đồ vật.

Năm nay, người nào có càng nhiều của cải thì người đó càng không được an toàn.

Nhân lúc tầm nhìn mơ hồ, cô để tay ra phía sau lưng, lấy hai cái ba lô từ trong không gian ra sau đó chèo về phía trước.

Vóc dáng này, chiều cao này, ngoại trừ 1801 thì chẳng còn ai khác nữa. Tuy rằng mặc áo mưa, đeo khẩu trang nhưng chỉ cần một ánh mắt là có thể nhận ra.

Chẳng trách nuôi Đậu Đậu trắng nõn trắng nà, hoá ra là ngày nào cũng lấy đồ 0 đồng.

Hai ý tưởng lớn gặp nhau, chả có gì mà phải ngượng ngùng cả.

1801 cũng nhận ra Khương Ninh đeo khẩu trang, gật đầu chào hỏi cô trong con mưa to.

Cất thuyền xung phong xong, anh đưa tay ra muốn giúp đỡ.

Khương Ninh cũng không giả bộ, đưa hai cái ba lô chống nước qua để anh giúp đỡ cô một tay sau đó nhẹ chân nhẹ tay cất thuyền cao su đi.

Không ai nói một lời, vừa vác vừa xách ba lô nhẹ nhàng đi lên tầng.

Đồ của 1801 nhiều, có lẽ phải đi vài chuyến. Khương Ninh thuận tay xách hai túi giúp anh.

Về đến tầng 18, hai người bốn mắt nhìn nhau, quả quyết quay người, lấy chìa khoá ra nhẹ nhàng mở cửa.

Ném đồ xuống, Khương Ninh uống một bát canh gừng đường đỏ nóng hổi sau đó thay bộ quần áo ướt sũng đi, vội vàng đi tắm và lau khô tóc.

Bên ngoài tờ mờ sáng, hơn nữa 1801 đã cất hết đồ đạc rồi nên cô lau sạch hành lang đầy nước đọng đi, sau đó gõ cửa nhà Trịnh Vỹ Lệ.

Hai người cho rằng là kẻ trộm, cầm dao đi ra ngoài.

Khương Ninh đưa họ hai nghìn đồng, thấp giọng nói: "Bão đã ngừng rồi, hai người nhân lúc còn sớm lặng lẽ ra ngoài đi, đừng để người khác phát hiện. Siêu thị trên sườn đồi thành phố Đại Học có bốn tầng, địa thế khá cao, có lẽ còn chưa bị nhấn chìm. Em nhớ chủ cửa hàng và gia đình ở luôn bên trong siêu thị, có lẽ sẽ mở cửa kinh doanh. Không cần phải quan tâm giá cả đắt đỏ như thế nào, mua những đồ no lâu ấy."

Lúc quay về cô cố ý đi vòng qua đó, ở phía xa xa nhìn thấy đèn trong siêu thị sáng rồi, bên ngoài còn đỗ mấy chiếc thuyền xung phong.

Tràng tai nạn này là khởi đầu cho tận thế. Siêu thị hoặc các chợ bán buôn đều bị nước lũ nhấn chìm, thậm chí có khả năng căn cứ trữ lương của quốc gia trong thành phố cũng bị ngập hết rồi.

Dường như phần lớn lương thực đều chìm dưới dòng nước. Cho dù quân đội và chính phủ có lòng muốn cứu trợ, cũng chẳng có cái gì để mà cứu trợ cả.

Vậy nên không có cứu viện nào cả.

Bên ngoài rất loạn, khắp nơi đều là phá phách cướp bóc, chỉ vì tranh giành miếng ăn để sống.

Khương Ninh nhớ rất kỹ điều này. Kiếp trước siêu thị này bị chính phủ thu về quản lý, mở cửa sớm và giới hạn số lượng mua. Người dân trong thành phố đều phải dựa vào tiền mặt và tới trước được trước để giành.

Thời đại thanh toán điện tử, ai còn có thói quen dùng tiền mặt nữa, hơn thế có bao người chạy đi rút tiền mặt trước cơn bão?

Vậy nên khi không có tiền mà vẫn muốn tiếp tục được sống, bọn họ chỉ có thể sử dụng thủ đoạn bạo lực đi giành giật.

Eo cảnh sát có đeo súng nhưng ai dám nổ súng với những người dân đói khát? Chỉ với vài viên đạn đó thì bắn ai bây giờ?

Khắp nơi đều là người, bọn họ cũng không muốn trở thành tội phạm nhưng phần lớn số tiền đều là những con số, không phải để trong ngân hàng thì cũng là để trong alipay, lấy ra không có được!

Buổi chiều Khương Ninh mới nhận được tin tức, ôm lấy thùng nhựa bơi tới siêu thị. Cái gì cũng bị giành giật hết sạch. Vết máu trên đất, trên tường đều khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng.

Trịnh Vỹ Lệ tỉnh táo lại: "Siêu thị thật sự có thể mở cửa sao?"

"Em cũng không dám khẳng định nhưng thế nào thì cũng tốt hơn là chờ đợi." Khương Ninh thúc giục: "Hai người đi sớm đi, đợi bọn họ tỉnh ngủ rồi phục hồi lại tinh thần thì lúc đó không còn phần của hai người đâu."

Trịnh Vỹ Lệ như tỉnh lại từ trong giấc mộng, trở về phòng cùng Lục Vũ sau đó thay quần áo rồi đi ra: "A Ninh, chúng ta cùng đi."

"Nhà em vẫn còn một túi gạo lớn nên lần này không đi nữa đâu." Khương Ninh tìm cớ: "Hơn nữa nếu như tất cả chúng ta cùng đi, tới lúc đó bị người ta tìm tới tận nơi để cướp thì phải làm thế nào? Hai người mua hết số tiền đó đi, mua nhiều nhiều chia cho em cũng được."

"Đúng thế, chúng ta mau đi mau đi thôi."

Trịnh Vỹ Lệ hồ đồ luôn rồi. Tiền của A Ninh đưa, làm sao cô ấy có thể không biết ngại mà còn bảo cô đi ra ngoài cùng: "Tiền này coi như là chị vay của em Nếu như mua được đồ thì sẽ chia em một nửa."

"Mang phòng thân đi, chú ý an toàn."

Còn nói nữa thì trời sáng luôn mất, Khương Ninh giục hai người đi xuống tầng.

Cô đã nhắc nhở rồi, có thể giật được bao nhiêu thì phải xem số mệnh của hai người.