Chương 25: Lốc xoáy phá hủy tòa nhà chọc trời 3

“Tôi biết người phụ nữ đó.” Anh ấy đúng là người sống dựa vào người khác, nhưng anh ấy đã quen với việc nhìn thấy đủ loại sinh hoạt trong trại trẻ mồ côi nên chắc chắn năng lực thích ứng của Lục Vũ hơn Trịnh Vỹ Lệ nhiều: “Chồng cô ta nuôi một người phụ nữ khác ở bên ngoài, anh ta không chỉ bí mật sinh con mà còn dùng tiền tiết kiệm của gia đình để mua nhà, mua xe cho người phụ nữ đó.”

Trước cơn siêu bão, tình cờ có mấy bác gái đang bàn luận ở tầng dưới, anh ấy vô tình nghe được.

Người phụ nữ mang theo đứa con tuyệt vọng nhảy lầu, không chỉ bị chồng phản bội, mất cả người lẫn của, mà không chừng người đàn ông kia thậm chí còn chưa quay trở lại trước cơn bão.

Đừng nói đến chuyện một người phụ nữ một mình nuôi hai đứa con, ngay cả anh và Trịnh Vỹ Lệ cũng đã mệt mỏi không chịu nổi. Ngoài thiên tai còn có bản chất xấu xa của con người, có lẽ cô ta sợ rằng thực sự không còn đường sống nữa nên mới nhảy lầu, lại không đành lòng để con mình ở lại trần gian chịu khổ nên cô ta chỉ đành phải thông qua cách thức này để tìm kiếm sự giải thoát.

Vẻ mặt anh ấy mờ mịt: "Liệu rằng trận thiên tai này đã thực sự kết thúc chưa?"

Vừa giống như hỏi Khương Ninh, lại giống như đang hỏi chính mình.

Hai tai họa liên tiếp xảy ra khiến cho tâm trạng mọi người rơi xuống đáy vực, Lục Vũ và Trịnh Vỹ Lệ trở về phòng bên cạnh.

Khương Ninh đóng cửa lại, nghe vài bản nhạc êm dịu, điều chỉnh tâm trạng rồi lấy ra một phần thịt bò nạm hầm củ cải, gà om nấm và xà lách xào tỏi.

Rồi cô tìm một chương trình hài kịch nhẹ nhàng, vừa ăn vừa gϊếŧ thời gian.



Cơn siêu bão vẫn tiếp tục, bầu trời u ám trước bình minh.

Không biết 1801 đã dạy Đậu Đậu như thế nào nhưng hầu như ngày nào cô bé cũng đến gõ cửa nhà cô, hơn nữa gần đây còn rất đúng giờ, đều đến sau bữa trưa.

"Chị ơi, em có thể xem Tiểu Bạch và Hôi Hôi được không?"

Hôm nay cô bé đã cắt tóc, nghiêng cái đầu nhỏ mỉm cười với Khương Ninh, sau đó đưa quả trứng trong tay cho cô.

Nụ cười trong sáng và thuần khiết của đứa trẻ có thể chữa lành tâm trạng tồi tệ, đôi mắt đen như quả nho tựa như những ngôi sao sáng trên bầu trời.

Đậu Đậu thích thỏ, thường ngồi xổm trên ban công ngắm chúng, tên hai chú thỏ này là cô bé đặt.

Ban công được làm bằng kính, trong chuồng cũng lót bìa cứng, con thỏ vẫn rất sạch sẽ, Khương Ninh bế thỏ ra ghế sofa cho cô bé chơi: “Tiểu Bạch đang mang thai, không được sờ vào bụng nó nhé.”

Đôi mắt Đậu Đậu sáng lấp lánh: “Là sắp sinh em bé sao?”

Nhận được đáp án, cô bé ôm Tiểu Bạch cười khanh khách: “Em có thể nuôi bé con được không?”

Thỏ sinh sôi nảy nở nhiều, có vài con thỏ trong một lứa có thể đẻ lên tới hơn mười con, Khương Ninh chưa chắc đã nuôi nổi: "Nếu anh trai em đồng ý, chị có thể cho em một con."

Khi nghe được phải có sự đồng ý của anh trai, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đột nhiên xụ xuống, không giấu được vẻ thất vọng.

Nhìn quần áo của Đậu Đậu, có thể thấy 1801 chăm sóc cô bé rất tốt, trời mưa mỗi ngày nhưng cô bé đều mặc quần áo mới, nhưng nhìn cô bé có vẻ hơi sợ anh trai.

Quả thật, nét mặt của 1801 nhìn rất lạnh lùng và xa cách, điểm này có vẻ đã dọa trẻ con.

Trong lúc vô tình, Khương Ninh nhìn thấy trên cánh tay cô bé có vết bầm tím, lập tức kinh ngạc.

Không chỉ có vết bầm tím ở cánh tay, mà còn có ở chân và thắt lưng, trên trán cũng có vết bầm tím, nhìn rất đáng sợ.

“Đậu Đậu, sao trên người em lại có vết thương vậy?”

“Anh trai đánh.” Đậu Đậu cúi đầu vuốt ve con thỏ.