Chương 21: Hai cơn lốc xoáy 1

1803 không có chìa khóa, Khương Ninh muốn tìm dụng cụ cạy cửa ra, ai ngờ Lục Vũ đã lấy một móc đơn có hình dáng kỳ quái từ trong túi ra, mò mẫn ở trong ổ khóa vài phút — Rồi mở ra.

Khương Ninh kinh sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh: "..." Cô bỗng chốc cảm thấy hai cánh cửa ở trong nhà không an toàn!

Trịnh Vỹ Lệ cười mỉa: "Không sợ không có cửa để vào, anh ấy mần mò ở nhà hai ngày rồi."

1803 là một căn phòng có ba phòng ngủ hai gian ngoài, vị trí khá rộng rãi, đồ gia dụng đều được vải che lên, khi vén lên đều là đồ gia dụng cao cấp, chắc là không thiếu tiền mới không cho thuê.

Xông vào nhà dân là phạm pháp, trong lòng Trịnh Vỹ Lệ có hơi bất an, cô ấy thương lượng với Lục Vũ: "Chúng ta chỉ ở tạm thôi, cố gắng đừng động vào đồ đạc của họ, đợi khi rời đi thì phục hồi lại như cũ."

Chọn một căn phòng có ít nội thất, hai người bắt đầu dọn vệ sinh, Khương Ninh giúp một tay.

Căn nhà rất tốt, chỉ là ban công không lắp cửa kính, chỉ dùng dây thép không gỉ ẩn hình vây lại, làm đâu đâu cũng là nước.

Giúp quen rồi sẽ sinh ra ỷ lại, Khương Ninh thấy còn có một túi rưỡi gạo, mì và bún thì hòm hòm, miễn cưỡng có thể chống đỡ được đến khi cơn bão kết thúc, thế là cô cắt đứt tâm tư tiếp tế.

Cô chuẩn bị cho Lục Vũ Trương Siêu mỗi người một phần, sợ quá nổi bật gây nghi ngờ, cô chỉ cho họ trang bị cơ bản, tiếp sau đó có thể đi được bao xa thì phải dựa vào chính bản thân.

Dọn dẹp trong ngoài sạch sẽ rồi, hai người mệt không chịu nổi, Khương Ninh tạm biệt rồi trở về phòng.

Làm hàng xóm thì không tránh được việc qua nhà nhau, cô giấu đi những đồ vật không nên xuất hiện, buổi trưa ăn một bữa thịnh soạn.

Canh gà đông trùng hạ thảo, sườn kho tàu, rau muống xào, dưa hấu Kỳ Lân.

Sau khi ngủ trưa dậy, mạng bị ngắt.

Mạng vừa ngắt là hoàn toàn mất liên lạc với toàn thế giới, cảm giác trống vắng dâng lên trong lòng.

Tâm trạng buồn bực, Khương Ninh bắt đầu tập thể dục.

Thể lực của cô khá tốt, hồi đại học còn báo danh ở mấy câu lạc bộ, Taekwondo, Thái Cực Quyền, võ thuật phòng thân quân đội, tán thủ là học theo Trịnh Vỹ Lệ.

Học đủ thứ mà không tinh thông, thắng ở chỗ khả năng lĩnh ngộ tốt.

Liên tục luyện tập hai tiếng, mồ hôi như mưa mệt như chó, nhưng cả người cô có một cảm giác thoải mái không nói thành lời.

Muốn tiếp tục sống, sống tốt hơn người khác thì phải không ngừng nâng cao bản thân.

Khương Ninh làm một kế hoạch, mỗi ngày dành hai tiếng rèn luyện cơ thể, ba tiếng học trung y, hai tiếng nữa tự học kiến thức ngoại khoa cơ bản.

Trong không gian có nhét hơn trăm quyển sách, toàn là gian lận lấy từ thư viện trường, mấy năm nay có thể từ từ nghiền ngẫm.

Cô còn lấy sách tâm lý học, cũng muốn nhanh chóng bắt đầu học.

Ngoại trừ các loại thiên tai tử vong, có thể sống đến cuối cùng của tận thế thật ra đã không có bao nhiêu người bất thường, tự sát, tự hại, báo thù xã hội.

Ngay cả tinh thần của Khương Ninh cũng xuất hiện vấn đề.

Nóng nảy, lo lắng, áp lực.

Vậy nên lần này cô chuẩn bị không ít thuốc trầm cảm, mong rằng sẽ không dùng đến.

Cửa kính đóng kín nhưng trong phòng vẫn ẩm ướt.

Khương Ninh mua rất nhiều túi hút chân không lớn, dọn dẹp chăn đệm quần áo không dùng đến, quần áo phơi ở trong không gian, không có ánh nắng nhưng được phơi vẫn có mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái.

Mảnh đất đen rất thần bí, tuy rằng thời gian không đồng bộ với bên ngoài, nhưng rau xanh mọc còn tốt hơn bên ngoài nhiều, khoai tây ở trong chậu đã mọc mầm, dây nho cũng có xu hướng nảy mầm.

Đi ra từ trong không gian, Khương Ninh tìm mấy tấm ván dày, đậy các đường cống thoát nước lại, sau đó lấy đá đè lên trên.

Trời mưa nhiều gián, nhất là khoảng thời gian sau sẽ không ngừng có sâu bệnh, dễ bò lên từ cống nước.

Nước lũ dâng lên, giội nhà vệ sinh vô cùng vất vả.

Ở tầng cao còn ổn, gia đình sống ở tầng hai tầng ba đã bắt đầu mắng chửi trong nhóm trước khi đứt mạng, nói bồn cầu trong nhà đã phun phân ra rồi, bảo người bên trên hãy có chút đạo đức đừng xả đồ xuống nữa.