Chương 2: Trọng Sinh 2

Khương Ninh là người sống vì tiền, từ bán bảo hiểm đến làm bà chủ, chủ yếu không phạm pháp thì đều dám làm, qua mười mấy năm, thẻ ngân hàng tổng cộng có 20 vạn, nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ đặt cọc một căn nhà.

Hiện tại, không tốt.

Buổi chiều trường học có môn chuyên ngành, ban đêm phải dạy thêm cho học sinh, nhưng bây giờ đều không cần thiết.

Khương Ninh gửi Wechat nói cho phụ huynh rằng mình bị bệnh nằm viện, sẽ không thể dạy thêm trong một thời gian rất dài, hi vọng bọn họ có thể kịp thời tìm người khác, đồng thời kết toán học phí.

Học phí cứ nửa tháng thanh toán một lần, các phụ huynh đều là người không thiếu tiền, trong đó có hai người gửi lì xì 500 tệ thăm hỏi, doanh thu tổng cộng 6 ngàn tệ.

Khương Ninh không quên nhắc nhở phụ huynh, siêu cường bão sắp đến, nhớ tích trữ chút lương thực và dược phẩm khẩn cấp.

Thiên tai tầng tầng lớp lớp, chỉ riêng danh sách dược phẩm đã chiếm hết ba trang A4, không ít thuốc chẳng những giá cả đắt đỏ mà ở tiệm thuốc căn bản là không mua được.

Khương Ninh chụp ảnh gửi cho nhân viên y dược kiêm bạn thân của cô, 【 Có đại gia cần hàng gấp, đêm nay phải giao hàng, phiền phức cho cái giá tốt. 】

Trương Siêu đáp lại, 【 Đã nhận được 】

Không đến năm phút, điện thoại của anh ấy gọi tới, "A Ninh, cái danh sách thuốc này quá kỳ quái, cậu xác định không phải nói đùa?"

"Tiền đã gửi tới rồi, đối phương chỉ có một yêu cầu, đêm nay phải có hàng."

Không rảnh nói nhảm, cúp điện thoại xong chuyển khoản 5 vạn đồng, 【 Dư trả lại thiếu bổ sung 】.

Phải chuẩn bị quá nhiều vật tư, Khương Ninh cầm lấy chìa khoá đi ra ngoài, trong lúc vô tình nhìn thấy trên bàn đặt AJ kiểu mới bản limited, hận không thể cầm khối đậu hũ đập đầu chết cho xong.

Từ trước đến nay cô sống rất hiện thực, ai ngờ đυ.ng phải Dương Vĩ Thông liền giống như gặp quả báo.

Vì theo đuổi anh ta, bỏ vốn chuyển ra ký túc xá thuê khu nhà phí thuê đắt đỏ, rạng sáng đến cửa hàng xếp hàng mua AJ cho anh ta.

Giày của mình chưa từng hơn 300 tệ lại mua cho anh ta kiểu mới số lượng có hạng hơn 8 ngàn tệ, cô tiêu tiền không có chút đau lòng nào, kết quả thì sao?

Anh ta nhận quà cáp, đòi dây chuyền, đối với lời tỏ tình của cô không tiếp nhận cũng không từ chối, quá đáng hơn nữa vào ngày bão cùng hoa khôi ăn sạch lương thực mà cô đã tích trữ.

Ba năm thiên tai, anh ta không những không có ra tay giúp đỡ, vào lúc cô bị ác ma ẩu đả tàn sát thế mà thờ ơ lạnh nhạt.

Sớm biết như thế, cô thà cầm AJ cho chó ăn cũng không tặng cho anh ta.

Lần này ngược lại muốn xem xem, không có lương thực tích trữ của cô và không gian, anh ta và Tô Mộng Dao có thể sống thoải mái an lành hay không!

Siêu cường bão càn quét nửa tháng, ba tháng kế tiếp đó mưa to, cả thành phố đều ngâm mình ở trong nước.

Căn nhà Khương Ninh thuê lại ở tầng 18, mặc dù không bị ngập nước nhưng vẫn sống rất chật vật.

...

Ra khỏi cư xá, ăn sáng ở cửa hàng đồ ăn sáng bên đường.

Ngựa không dừng vó đến đại lý xe thuê chiếc xe hàng kiểu mái hiên, trước tiên đến cửa hàng AJ, nhân viên cửa hàng rất kinh ngạc với yêu cầu trả hàng của cô, đây chính là kiểu mới bản số lượng có hạn, bên cạnh còn có khách hàng chờ được mua đó.

Trả lại hơn 8 ngàn 6 trăm, có thể dùng số tiền này mua hủ tiếu dầu lương thực tích trữ ăn hai ba năm, cần đàn ông làm cái gì chứ?

Lái xe đến một con đường làm cửa, đặt hai cánh cửa inox dày nhất, thêm ba cái khóa thiên địa nữa, cam đoan có dùng búa lớn cũng nện không phá được, thêm cả phí lắp đặt là hơn sáu ngàn tệ.

Vì tiết kiệm thời gian, Khương Ninh đo xong kích thước mới đi ra ngoài.

Chủ tiệm lo lắng không đo chính xác, nhưng lúc biết được cư xá và số tòa thì liền đồng ý, ông ấy nhận không ít đơn hàng bên kia nên nghe xong trong lòng liền áng chừng, "Nhanh nhất là ngày mốt sẽ xong."

Đường phố đối diện chính là cửa hàng kính, Khương Ninh lựa chọn kính cường lực dày nhất, 600 tệ / m2, đều hẹn sẽ lắp đặt vào vào buổi sáng ngày kia.

Để bọn họ gõ, để bọn họ nện, một đời này ai cũng đừng nghĩ cầm đao xông tới ức hϊếp được cô.