Hai ngày sau, cả tầng một đều bị ngập.
Khương Ninh đứng ở trên ban công, liên tục nhìn thấy có người mạo hiểm bơi ra khỏi khu nhà.
Ở đây địa hình khá cao, dòng nước không quá nhanh nhưng bên ngoài thì không được như thế.
Những người bơi ra khỏi đây, còn có thể bơi về hay không thì phải xem vận may của họ.
Trịnh Vỹ Lệ gửi tin nhắn đến, nói quyết định chuyển sang đây.
Cô ấy và Lục Vũ ở chung cư số 3, cách căn này của Khương Ninh chỉ khoảng năm mươi mét.
Có hơi không yên tâm, cô lấy kính viễn vọng ra nhìn.
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc thuyền bơm hơi đầy hơi xuất hiện ở trên mặt nước.
Trên thuyền để đồ, Lục Vũ mặc áo mưa dùng một lần ngồi trên dùng keo vẽ, Trịnh Vỹ Lệ ngâm mình trong nước, dùng sức kéo thuyền bơi về phía trước…
Khương Ninh xách rác xuống tầng, định đi đến tầng hai đón hai người.
Đi xuống đến tầng mười hai, vừa đúng lúc gặp Tô Mộng Dao đi ra từ 1202, cô ta mặc một chiếc váy chấm bi không vừa người, khi nhìn thấy Khương Ninh mắt liền sáng lên: “A Ninh.”
Mới năm ngày mà thôi, đã mất vầng sáng của nữ thần rồi, không những gầy hơn mà khuôn mặt cũng trở nên xanh xao hốc hác.
Khương Ninh không quan tâm đến cô ta, xách rác tiếp tục đi xuống tầng.
“A Ninh, có em giận chị không?” Tô Mộng Dao đi theo, giọng nói ngọt ngào yểu điệu: “Chị có chỗ nào không đúng, em có thể nói ra.”
Khương Ninh sắc mặt âm trầm cảnh cáo: “Cách tôi xa ra chút.”
Nào ngờ cô ta cứ như không nghe thấy vậy, niềm nở đi theo: “A Ninh, thực ra quan hệ giữa chị và đàn anh Dương không phải loại quan hệ đó như em nghĩ đâu, chỉ là chơi thân với nhau mà thôi, chị cảm thấy rất có duyên với em…”
Khương Ninh dừng bước chân lại, giơ tay lên đập rác qua, nói: “Có phải cô không hiểu tiếng người không, hay là não có vấn đề?”
Không kịp né tránh, Tô Mộng Dao bị đánh trúng.
Vẻ đẹp của nữ thần lập tức biến mất, cô ta tức giận nói: “Em làm gì thế?”
“Tô Mộng Dao, các cô ăn bớt của người khác tôi không quan tâm, nhưng đừng có động đến tôi.”
Lời vừa nói xong khiến sắc mặt của các sinh viên nữ đứng ở cửa phòng 1202 trở nên kém đi, cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc.
“Chị đυ.ng chạm gì em chứ?” Nữ thần dù tốt đến mấy cũng không nhịn được nữa: “Chúng ta là học sinh cùng trường, gặp nhau chào hỏi nhau một tiếng thôi mà.”
“Không đυ.ng đến tôi, vậy giống chó giữ nhà đuổi không đi làm gì? Ngày nào cũng kết bạn Wechat với tôi, không muốn ăn rắm thì muốn làm gì!”
“Em…” Tô Mộng Dao mặt đỏ tía tai, sau đó liền la hét inh ỏi: “Đồ trong nhà em chất đầy đến mốc meo, người khác đều đói bụng, có đồ ăn sao lại không lấy ra giúp đỡ người cần giúp chứ?”
Chiêu ném đá giấu tay rất hay, Khương Ninh lấy con dao phay giấu ở trong quần áo ra, chém vào trước mặt cô ta: “Con mắt nào của cô nhìn thấy nhà tôi nhiều đồ đến mốc meo? Cô giống như con đỉa vậy, hút một nhà xong lại đến tìm nhà tiếp theo!”
Ai mà không đói, dựa vào đâu mà tôi phải lấy thức ăn để sống sót đưa cho cô, dựa vào cô có máu mặt hay là dạng chân ra?”
Chỉ riêng lúc cực lạnh, cô ta đã ở cùng với mấy tên đàn ông, lợi dụng không gian trộm được từ cô, bí mật lấy vật tư của họ, cho nên mới có thể sống cuộc sống rạng rỡ tươi đẹp trong ngày tận thế dơ dáy bẩn thỉu.
Không biết là cô ta tự nguyện hay là Dương Vĩ Thông bảo làm, cái đó thì không cần phải biết.
Trong ngày tận thế khi mà tất cả các quy tắc đều bị sụp đổ, việc dùng thân thể đổi lấy thức ăn không phải là chuyện hiếm lạ gì.
To Mộng Dao la hét xong liền lùi lại, cô ta sợ đến mức đập vào tường, sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy.
Cô ta chẳng thể ngờ được, Khương Ninh sẽ lấy dao ra chém mình, nhất thời kinh hoàng đến mức không nói ra thành lời.
Tiếng động rất lớn, hàng xóm nghe thấy tiếng động liền mở cửa phòng ra.
Khương Ninh không quan tâm đến ánh mắt của họ, tiếp tục đi xuống tầng, nghe thấy Tô Mộng Dao khóc “oa" một tiếng…