Bên này sát bên thành phố đại học nên phòng trống cực ít, vì người ta không ở cũng sẽ cho thuê.
Có người đã sáng suốt hỏi trong nhóm xem có nhà ai có thể cho họ tạm thời ở nhờ hay không?
Bình thường còn dễ, hàng xóm có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng giờ không những cúp điện, mới sáng ra đã cúp luôn nhiên liệu rồi.
Cứu viện không vào được, ai dám nhận người bừa bãi?
Cầu thần dễ tiễn thần khó, lỡ vào rồi không chịu đi thì biết làm sao? Ở là một chuyện, vấn đề cơm nước giải quyết thế nào đây? Sợ nhất là giúp người người trả oán nên trong nhóm yên lặng chẳng tiếng động.
Hộ dân tầng một muộn phiền, cũng đâu thể ở hành lang chắn đường nhỉ?
Bão tố mưa lớn không ngừng, hành lang ẩm ướt sao mà ở? Người lớn có thể tạm bợ nhưng trẻ em thì sao mà được!
Rất nhiều người không cam lòng, thế là tìm lên từng tầng một, gõ cửa hỏi từng nhà. Nếu không được thật thì đưa tiền như ở khách sạn cũng được.
Các hộ dân người thì không lên tiếng, người thì nhà đủ người rồi, thật sự hết cách.
Cửa bị gõ lần nữa, Khương Ninh ngạc nhiên với tốc độ của người sống ở tầng một, ai ngờ lại là 1801.
Anh cũng vừa dậy, dáng vẻ hơi mỏi mệt: “Nhà tôi đổi cửa rồi, lắp cái cũ ở cầu thang không sao chứ?”
Khương Ninh cầu còn không được, nhanh tay lẹ chân phụ giúp. Hai người hợp sức lắp cánh cửa cũ lên đầu cầu thang tầng mười tám.
Nói là phụ nhưng chỉ để 1801 làm, Khương Ninh chỉ đỡ cửa mà thôi, còn nhận được chìa khóa nữa.
Khi hộ dân tầng một tìm lên, thấy cánh cửa ở đầu cầu thang thì xanh mặt, chửi thề rồi quay người đi xuống. Khương Ninh ở trên lầu nghe tiếng động, vậy cũng hay lắm, bớt đi không ít rắc rối và nguy hiểm.
Cánh cửa này tạm thời đã chặn không ít rắc rối, nhưng sau này thì chưa chắc, đến lúc đó cũng lắp cánh cửa kia của cô lên.
Người ta cũng không ngốc, nếu lắp hai cánh cửa một lượt, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết tầng mười tám có lương thực dự trữ. Một khi họ chen lên, có lắp thêm mấy cánh cửa nữa cũng chặn không nổi.
Khi đến lúc trời lạnh nhất rồi hẵng lấy ra cũng không muộn.
...
Khí đốt thiên nhiên bị ngắt rồi, Khương Ninh kéo bình ga trong không gian ra, quầng quật tận một hồi mới lắp lò vào được, sau đó cô đóng kín cửa sổ tiếp tục xào nấu.
Dù có mùi tỏa ra nhưng cũng sẽ bị nước mưa cuốn đi.
Nhưng người thì rất khó chịu, nhà bếp ẩm dầu như xông hơi, Khương Ninh bị ngâm cả người dính đầy mùi. Nhưng mà giờ không làm, sau này càng không dám bật bếp.
Ăn nồi lẩu cay xong, cô đổ mồ hôi cả người, cay đến mức toàn thân khoan khoái.
Mực nước vẫn tiếp tục dâng, giờ đã ngập đến nửa bắp chân rồi.
Để tránh lo lắng, Khương Ninh tắt di động đánh một giấc ngủ trưa thoải mái rồi vào không gian khai hoang.
Xem đồng hồ thấy con số ít đến đáng thương, cô xắn tay áo lên làm ngay.
Thời gian là sinh mạng, cô dùng cuốc đến hừng hực khí thế, hai bàn tay trắng nõn nhanh chóng nổi mụn nước.
Mười mét vuông trông không lớn nhưng xới lên cực kỳ mệt. Xới lên xong lại vuốt phẳng, Khương Ninh chia thành bốn ô vuông, rải hạt giống rau xanh khác nhau lên từng ô, không quên rải vài hạt giống cà tím, ớt xanh và dưa chuột vân vân, sau này có thể trồng ở góc.
Chỉ chút đất thế này, phải tận dụng hợp lý không thể lãng phí.
Không gian đồng bộ với thế giới bên ngoài nhưng dường như không chia mùa màng, cô nghĩ ngợi lại trồng thêm mầm cây quýt và nho.
Làm việc khẩn trương nhưng vẫn mất hai tiếng đồng hồ, lòng cô đau như cắt thịt.
Ra khỏi không gian cô mới phát hiện đã cúp nước luôn rồi, mạng internet cũng chập chờn, cảm giác như cả thế giới sắp dừng lại...