Nhìn ba cánh cửa inox kiên cố, Khương Ninh xoa đầu cô bé an ủi: "Sẽ không đâu, có lẽ là anh em có việc đi ra ngoài, lát nữa sẽ về thôi, nếu không thì em sang nhà chị trước không?"
Đứa nhỏ năm tuổi bị bệnh, đối mặt hoàn cảnh xa lạ vô cùng sợ hãi, chỉ là cô bé nhớ ra chị gái trước mắt, do dự một hồi mới gật đầu đồng ý.
Cô đưa Đậu Đậu về nhà, đo nhiệt độ cơ thể cô bé lên tới 39 độ, Khương Ninh lục tìm được thuốc cảm có thể cho trẻ em uống, bên trong có thành phần thuốc hạ sốt.
Cho cô bé uống thuốc xong, sợ phụ huynh lo lắng nên cô viết một tờ giấy dán lên cửa nhà 1801.
Nghe tiếng cường bão bên ngoài rít gào, Khương Ninh không khỏi thêm tò mò đối với người sát vách này, thời tiết này mà còn đi ra ngoài khác nào là tự tìm chết?
Cường bão thỉnh thoảng còn có kèm theo sấm sét, TV đã mất tín hiệu, thấy Đậu Đậu ngồi trên sô pha co người lại, trông rất hoảng sợ lo lắng, cô không khỏi nhớ tới chính mình khi còn bé, nhìn thấy những bạn nhỏ khác có cha mẹ yêu thương, mà mình khi bị bệnh chỉ có thể rúc trên giường ôm đầu gối khóc, cảm giác như mình bị toàn thế giới vứt bỏ.
Cô không biết cách dỗ trẻ, chỉ có thể lấy máy tính bảng ra mở phim hoạt hình đã tải xuống cho Đậu Đậu xem.
Quả nhiên phim hoạt hình có sức hấp dẫn lớn, tinh thần của Đậu Đậu đã khá hơn một chút.
Khương Ninh ngồi ở bên cạnh cô bé lướt điện thoại di động, vài cái avatar lóe lên, trong đó có Dương Vĩ Thông.
"A Ninh, hôm qua thái độ của anh không tốt, em đừng giận."
"Anh đã rất mong em đến dự sinh nhật anh, kết quả em không đến, cho nên anh mới tức giận như vậy."
Bộ dạng là người mà bắt chước chó, không ngờ xương cốt anh ta mềm như vậy, mới một buổi tối đã không thể chịu được.
Cũng đúng, người đến dự sinh nhật anh ta nhiều như thế, hiện tại trong nhà hẳn là còn bảy tám người chưa đi, đồ ăn lúc tụ tập đều là đồ ăn vặt, bia và bánh ngọt, căn bản không ai biết bật bếp nấu cơm, lấy đâu ra lương thực dự trữ.
Cho dù có bánh quy cũng không chịu nổi nhiều miệng ăn như vậy.
Khương Ninh liếc nhìn thời gian, gửi từ một tiếng trước, quả nhiên là đói bụng muốn ăn cơm.
Có mấy người muốn xin kết bạn, đều là lời mời được gửi tới sau khi Dương Vĩ Thông gửi tin nhắn, cô làm lơ hết.
Trong đó có hai phụ huynh cô dạy kèm gửi tin nhắn tới, nói cảm ơn cô đã nhắc nhở vậy nên họ mới kịp thời đến siêu thị mua đồ ăn, không thì bây giờ người trong nhà đã đói meo cả bụng.
Một trong số đó còn gửi lì xì để cảm ơn.
Khương Ninh không nhận, nhận cũng không có cơ hội xài.
Cô tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm, có người khoe bữa tiệc hải sản, có người vừa ăn lẩu vừa uống Lafite ngắm bão, còn có người mở tủ lạnh khoe đồ dự trữ.
Có rất nhiều tin nhắn như vậy, thậm chí họ còn chơi domino, căn bản không hề ý thức được bọn họ sẽ phải trả giá bao nhiêu cho hành vi ngu xuẩn của mình.
Cường bão kéo dài suốt nửa tháng, cho dù quốc gia có lòng cứu viện, nhưng hoàn cảnh hiện thực ác liệt cũng không cho phép, một khi thức ăn thiếu thốn, nguy hiểm đến tính mạng, nhóm người này sẽ trở thành đối tượng bị cướp trước tiên.
Có người khoe khoang thì cũng có người xin giúp đỡ.
Số người xin giúp cũng không ít, hầu như đều là những người trẻ sống dựa vào việc mua thức ăn bên ngoài, bình thường tiêu xài như nước, không hề biết nấu cơm, quần áo trong nhà và mặt nạ dưỡng da chất một đống lớn, chỉ là không có đồ ăn.
"Hôm qua tôi đi siêu thị, mì ăn liền đều bị mua hết rồi, ai có lòng hảo tâm giúp người đáng thương một chút được không?"
"Tôi cũng không mua được, giờ mua hai túi bột mì, nhưng trong nhà tôi không có nồi."
Có người mở đường, không ít người lục tục đi theo, còn có người mời người đẹp đến nhà mình ăn lẩu, kết quả bản thân lại không ở cùng một tòa nhà với người ta.
Bận rộn hóng chuyện một hồi, người chân chính xem việc giúp người là niềm vui không được mấy người, mãi đến khi có người đề xuất trao đổi đồ, dùng năm miếng mặt nạ dưỡng da đổi một gói mì ăn liền, rất nhanh đã có người đáp lại.
Quá nhiều tin nhắn, Khương Ninh nhanh chóng lướt xuống, nhìn thấy một đoạn video được share, một chiếc xe hơi bị cuốn vào dòng nước lũ, lính cứu hỏa mạo hiểm giải cứu, nhưng ngay lập tức bị đỉnh lũ nuốt chửng.
Có không ít video thế này, có người giải cứu thành công, có người mất sạch toàn quân.
Khương Ninh xem mà áp lực trong lòng, vừa muốn tắt điện thoại di động, ai ngờ avatar của Dương Vĩ Thông lại nhảy ra…