Chương 45: Xảy Ra Chuyện Lớn Rồi

“Chúc mừng ngươi, trả lời đúng rồi!” Diệp Trường Sinh lạnh lùng nói xong thì hóa thành một tàn ảnh lao vào trong đám người.

Nam tử trung niên ôm cổ, máu tươi bắn ra tung tóe qua kẽ tay, trong mắt gã chỉ còn lại vẻ kinh ngạc.

Chỉ vì gã là người trong đám người liếc mắt nhìn người ta một cái...

Chẳng qua gã không biết, cái chết của gã không chỉ vì gã nhìn Diệp Trường Sinh một cái, mà còn vì gã nói quá nhiều.

Xoẹt.

Xoẹt.

Kiếm như du long, kinh hồng chớp lóe.

Máu như mưa rào, tràn ngập bầu trời.

Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành(1).

(1: Trích [Hiệp Khách Hành] của Lý Bạch, ý là kiếm đi mười bước gϊếŧ một người cho nên không thể đi xa ngàn dặm.)

Sau một nén nhang, Diệp Yêu Nhi tiến vào trong trang viên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người ngây ra như phỗng, chìm trong rung động vô tận.

Khắp nơi trên mặt đất trong trang viên đều là mảnh thi thể, máu chảy thành sông, trong không khí nồng nặc sát khí.

Trái qua chấn động trong khoảnh khắc, nàng ta rời bước đi tới chỗ Diệp Trường Sinh: “Thiếu chủ, người không sao chứ!”

“Đừng tới đây, kiếm khí trong cơ thể ta quá mạnh, có hơi không áp chế được, vẫn còn muốn gϊếŧ người...” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói.

Hắn cũng không biết tại sao lại như vậy, ngay lúc vừa rồi khi chém gϊếŧ trăm người xong, một luồng sát khí kinh khủng bỗng xuất hiện trong cơ thể hắn.

Thô bạo.

Bá đạo.



Đến chính hắn cũng không áp nổi!

Sau đó, hắn bay lên trời, lao ra ngoài trang viên, Diệp Yêu Nhi lo lắng cho an nguy của hắn nên theo sát phía sau, biến mất trong không trung.

Một lúc sau khi hai người rời đi, một bóng đen rơi xuống, xuất hiện bên ngoài trang viên.

Gió khẽ thổi qua, mùi máu tanh tràn ngập lỗ mũi, người tới biến sắc: “Không ổn, đã xảy ra chuyện.”

Hắc Vô Diện tiến vào trong trang viên, nhìn đống thi thể nằm trên đất, vẻ mặt rung động: “Một kiếm gϊếŧ chết, đây là cường giả của Diệp gia ra tay ư?”

Bà ta không hề do dự, xoay người rời khỏi trang viên, trước khi đi, một ngọn lửa rơi xuống, cả trang viên bỗng bừng bừng bốc cháy.

Phân đà thành Bắc Tinh bị hủy, Hắc Vô Diện chắc chắn đây là do cường giả Diệp gia phái tới gây nên, cho nên nhất định phải truyền tin này về Đế Đô.

Bên kia.

Sau một canh giờ phi hành, cuối cùng thì sát khí trong cơ thể Diệp Trường Sinh cũng bị áp chế, lúc này, hắn vẫn còn hoảng hồn chưa thôi.

Nếu vừa rồi không thể khống chế luồng sức mạnh kia, Diệp Trường Sinh vô cùng chắc chắn, mình nhất định sẽ trở thành ác ma gϊếŧ người.

Thật đúng là làm việc thiện thì Thiên Đường tự nhiên xuất hiện, còn làm việc xấu thì Địa Ngục cách chẳng xa.

Cách đó không xa.

Diệp Yêu Nhi nhận ra sát khí trên người Diệp Trường Sinh đã tiêu tan, ngự kiếm tiến lên, mở lời nói: “Thiếu chủ, người ổn chứ?”

“Không sao rồi!” Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói, con ngươi chợt sáng lên, tiếp tục nói: “Ngươi lĩnh ngộ rồi hả, xem ra sắp đột phá Hoàng Giả rồi, có sảng khoái không.”

Diệp Yêu Nhi nói: “Cảm giác ngộ đạo, cực sảng khoái, lần này ta cần phải cảm ơn Thiếu chủ đã chỉ điểm giúp ta không lầm đường lạc lối.”

Diệp Trường Sinh nói: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, có thể lĩnh ngộ chân lý cùng ý nghĩa sâu xa trong đó hay không, tất cả đều dựa vào ngộ tính của chính ngươi, chẳng liên quan gì đến ta.”

Hoang Cổ Thần Quốc.



Hoàng cung.

Cự thú kéo xe xuất hiện, Tiêu Thiên Hỏa ngạo nghễ đứng trên đó, áo bào màu đen lay động trong gió, tóc dài bay lượn, hai mắt thâm thúy giống như biển sao.

Ngay sau đó.

Bóng dáng hắn ta từ trên xe kéo, đạp không bay xuống trước cung điện, lúc này, một lão giả xuất hiện, bước nhanh đến phía trước nói: “Điện hạ, người đã trở lại.”

Tiêu Thiên Hỏa gật đầu: “Cổ lão, có tin tức gì của Thiếu chủ Diệp gia không?”

Cổ Trần Phong nói: “Bẩm điện hạ, mỗi phân đà Phệ Linh đều truyền tin lại báo, chưa từng phát hiện tung tích của Thiếu chủ Diệp gia.”

“Hiện tại chỉ còn lại thành Bắc Tinh là chưa truyền tin đến.”

Tiêu Thiên Hỏa nói: “Thành Bắc Tinh, Hắc lão đã đi trước rồi, tin chắc sẽ nhanh chóng có tin về.”

Nói đến đây, hắn ta lại tiếp tục nói: “Lục đệ đi đâu rồi.”

Cổ Trần Phong nói: “Bẩm điện hạ, Lục hoàng tử đến Vô Tận Sâm Lâm rồi, nơi đó có một tòa lăng mộ sắp mở, lời đồn nói là mộ của một siêu cường giả.”

Tiêu Thiên Hỏa biến sắc, không vui nói: “Chuyện lớn như vậy, vì sao lại không nói cho cô biết?”

Cổ Trần Phong vội vàng nói: “Điện hạ phải đến Hỏa Vân Sơn, cho nên bệ hạ mới bảo Lục hoàng tử đi.”

“Hiện tại đến Vô Tận Sâm Lâm trước, vẫn kịp lúc lăng mộ mở ra chứ?” Tiêu Thiên Hỏa trầm giọng hỏi.

Cổ Trần Phong: “Chuyện này...”

Tiêu Thiên Hỏa nhìn vẻ mặt Cổ Trần Phong là biết đã không còn kịp rồi: “Được rồi, ngươi lui ra đi!”

Đúng lúc này.

Một bóng đen bay xuống từ trong không trung, xuất hiện tại bên người Tiêu Thiên Hỏa, khom người hành lễ: “Điện hạ, xảy ra chuyện lớn rồi.”