Trên không trung.
Diệp Yêu Nhi im lặng không nói, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Trường Sinh, đối với lời Thiếu chủ nói, nàng ta chỉ có thể phục tùng.
Hơn nữa, nàng ta cảm nhận được sát ý từ trên người Diệp Trường Sinh, sát ý dày đặc.
Cái loại rét lạnh khiến người ta kiêng kỵ từ trong sâu thẳm linh hồn.
Vạn pháp giai không, nhân quả bất không.
Diệp Trường Sinh biết, nguyên nhân khiến đệ tử Diệp gia bị vây gϊếŧ, là tại mình, nếu không biết chuyện, trong lòng hắn sẽ không bởi vậy mà lăn tăn gợn sóng, nhưng hiện tại hắn đã biết rồi thì không thể bỏ mặc.
“Yêu Nhi, dẫn đường!”
Diệp Trường Sinh vừa dứt lời, bóng dáng đã lao lên phía trước, phi kiếm dưới chân xuất hiện, xuyên qua không khí, bay thẳng lên chín tầng mây.
Trong lúc bay về phía trước.
Ánh mắt Diệp Yêu Nhi khẽ lóe lên, nhẹ giọng dò hỏi: “Không biết hiện tại Thiếu chủ đang ở cảnh giới gì rồi.”
Diệp Trường Sinh nói: “Vì sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
Diệp Yêu Nhi lại nói: “Chính là vì cảm thấy Thiếu chủ rất mạnh, sâu không thể lường được.”
Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Con đường võ đạo, vĩnh viễn không dừng, chúng ta mới chỉ như đệ tử mới nhập môn thôi, con đường phải đi sau này còn rất dài.”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, tiếp tục nói: “Lúc rời khỏi Diệp gia, ta đã ở cảnh giới Hoàng Giả tầng một, có điều, hình như đã đột phá một lần vào nửa tháng trước rồi.”
Nửa tháng, đề thăng một tiểu cảnh giới?
Diệp Yêu Nhi thầm tặc lưỡi, trong lòng như có sóng to gió lớn, tuổi nhỏ mà đã là Kiếm Hoàng, tu vi đột phá không hề bị cản trở.
Thật hâm mộ.
Thiếu chủ làm thế nào được như vậy.
Nghĩ đến đây.
Nàng mở lời nói: “Thiếu chủ, có thể chỉ điểm cho Yêu Nhi tu luyện, để tu vi của Yêu Nhi tăng đến cảnh giới Hoàng Giả không?”
“Xem thường sống chết, không phục thì gϊếŧ!” Diệp Trường Sinh lạnh lùng nói xong, lại nói tiếp: “Vô Lượng Kiếm Thể của ngươi, xem trọng nhất chính là quyết chí tiến lên không lùi bước, can đảm không biết sợ, kiếm tu cũng như vậy, thà gãy chứ không cong.”
“Nếu ngươi có thể thật sự lĩnh ngộ được ý trong những lời này thì nó sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với kiếm đạo của ngươi.”
“Xem thường sống chết, không phục thì gϊếŧ?” Diệp Yêu Nhi thì thào lẩm bẩm.
...
Ngoài thành Bắc Tinh.
Trên bầu trời của một tòa trang viên.
Hai phi kiếm xuất hiện, đứng trên đó đúng là Diệp Trường Sinh và Diệp Yêu Nhi, bọn hắn áo trắng phấp phới, tiêu sái không kìm chế được.
Diệp Yêu Nhi quan sát phía dưới, chăm chú nhìn trang viên: “Thiếu chủ, nơi đây là một cứ điểm của Phệ Linh Vệ, tổng bộ của bọn hắn nằm tại Hoàng Đô.”
Diệp Trường Sinh nói: “Đi xuống xem thử đi.”
Ngay sau đó.
Hai người hạ xuống đất, xuất hiện ở bên ngoài trang viên, đột nhiên có hai bóng đen xuất hiện, ngăn cản nhóm bọn họ lại.
Một người thi nhau nói: “Người tới là ai.”
“Người gϊếŧ các ngươi!” Diệp Trường Sinh lạnh giọng nói xong thì xông lên trước, tốc độ nhanh vô cùng, chỉ để lại một tàn ảnh khiến người ta khó có thể nắm bắt.
Vυ"t vυ"t.
Hai bóng kiếm xẹt qua, máu tươi bắn tung tóe trong không trung, hai hắc y nhân xuất hiện trước mặt, thoáng chốc đã đi đời nhà ma.
Nhìn Diệp Trường Sinh cầm kiếm rời đi, Diệp Yêu Nhi giật mình nói: “Một đường thẳng tiến, không hề biết sợ.”
“Hệt như trường kiếm, kiếm mà đã ra khỏi vỏ, nhất định phải uống máu!”
Trong đầu Diệp Yêu Nhi bỗng xuất hiện một bóng người, có xua thế nào cũng không đi, bóng dáng kia đúng là Diệp Trường Sinh.
Khoảnh khắc ấy, nàng ta hiểu rồi.
Lúc này, Diệp Trường Sinh đã tiến vào trong trang viên, cả trăm bóng người xuất hiện nghênh đón, tu vi thuần Tôn Giả, trên người mặc hắc y, trước ngực có một chữ ‘phệ’.
Thấy cả trăm người đến, Diệp Trường Sinh dừng lại.
Đám người đột nhiên tách ra một đường, một lão giả bước ra, tu vi cảnh giới Hoàng Giả toát ra từ trên người lão giả lao về phía Diệp Trường Sinh nghiền áp hắn.
Ánh mắt lão giả rơi vào trên người Diệp Trường Sinh, lạnh lùng nói: “Tên mao hài tử từ đâu tới, lại dám vào phân đà của Phệ Linh Vệ ta, e là ngươi không biết đây là đâu nhỉ!”
“Ta đến chính là tìm các ngươi đó!” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói.
Lão giả thấy Diệp Trường Sinh không biết sợ là gì, cười gằn nói: “Ngươi là người phương nào, tìm Phệ Linh Vệ ta có chuyện gì.”
Diệp Trường Sinh nói: “Ta là người Diệp gia, ngươi cho rằng ta tìm các ngươi làm gì?”
Dứt lời, bóng dáng của hắn cũng biến mất chỗ, sau đó xuất hiện ở sau lưng lão giả.
Oành.
Một tiếng nổ mạnh truyền đến, lão giả trực tiếp nổ mạnh, xương cốt đều tan thành bụi phấn.
Diệp Trường Sinh ngẩng đầu nhìn chằm chằm trăm người trước mặt, trong đôi mắt lóe lên sát ý: “Kẻ gϊếŧ người, ắt phải bị người gϊếŧ.”
“Thiện ác luôn có báo ứng, Thiên đạo luôn có luân hồi, không tin thì ngẩng đầu mà xem, trời cao sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào!”
Một nam tử trung niên nhìn thấy lão giả bị một kích nổ tan xác, khóe miệng hơi co rút, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Trường Sinh, “Ngươi là tới báo thù cho đệ tử Diệp gia!”