Chương 41: Xem Ra Tiểu Thuyết Đều Là Lừa Người

Dưới Hỏa Vân Sơn.

Tiêu Thiên Hỏa vô cùng tức giận, đã chuẩn bị xong tất cả, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác.

Lúc này.

Hắn ta híp đôi mắt lại, tự lẩm bẩm nói: “Sao bóng dáng kia lại có chút quen mắt nhỉ, là hắn ta à?”

“Thiên Hỏa ca ca quen hắn ta hả?” Cơ Lâm Lang hỏi.

Tiêu Thiên Hỏa lắc đầu: “Có chút quen mắt, hình như trước đó đã từng gặp hắn ta ở Hỏa Vân Thành rồi, nhưng cũng không phải.”

Nói đến đây, hắn ta dừng lại, ánh mắt dừng trên hộp sắt ở tay Cơ Lâm Lang: “Lâm Lang, xem thử bên trong hộp sắt có cái gì.”

Thất Thải Hỏa Linh mất rồi, hắn ta tin sẽ tìm được đồ đã mất.

Chỉ cần người vẫn ở Hỏang Cổ Thần Quốc, Thất Thải Hỏa Linh vẫn sẽ thuộc về hắn ta.

Cơ Lâm Lang đưa tay lên, nhẹ nhàng mở hộp sắt ra, nhìn chiếc hộp rỗng không, hai người hoàn toàn bối rối.

Sao lại không có gì?

Cơ Lâm Lang vội vàng nói: “Tại sao lại trống không?”

Tiêu Thiên Hỏa híp hai mắt, đáy mắt hiện tia nghi ngờ: “Nếu đã là hộp không thì bỏ đi, lần sau có bí cảnh, ta mang muội đi cùng.”

Nói xong.

Hắn ta đi đến chỗ Hắc Vô Diện: “Hắc lão, ngươi đang nhìn gì đấy!”

“Gặp qua điện hạ!” Hắc Vô Diện hơi cúi người vái chào, sau đó lại nói: “Điện hạ, bóng lưng của người vừa rời khỏi đây rất giống một người, nhưng lão có hơi nghĩ không ra, Kiếm Tu cần Hỏa Linh ư?”

Tiêu Thiên Hỏa nói: “Hắc lão lại đùa rồi, Kiếm Tu Trường Kiếm là một cặp, cần Hỏa Linh làm gì, người cần Hỏa Linh ở Hoang Cổ Thiên Vực đều là luyện dược sư, luyện khí sư, tu sĩ thuộc tính hỏa.”



Nói đến đây, hắn ta đột nhiên nhớ đến gì đó: “Hắc lão biết bóng lưng đó à?”

Hắc Vô Diện gật đầu: “Hắn rất giống thiếu chủ Diệp gia, cho nên lão mới hỏi Kiếm Tu cần Hỏa Linh ư?”

“Thiếu chủ Diệp gia?” Tiêu Thiên Hỏa vừa mới nén tức giận xuống lập tức đứng dậy, nếu thật sự là thiếu chủ Diệp gia, vậy hắn ta nhất định phải gϊếŧ hắn.

Đầu tiên là làm hỏng Kiếm Thai của muội muội hắn, bây giờ lại cướp Hỏa Linh của hắn, không có kẻ nào dễ bị ức hϊếp như vậy.

Im lặng một hồi.

Tiêu Thiên Hỏa giơ tay đưa lệnh bài cho Hắc Vô Diện, gằn giọng nói: “Hắc lão, đây là Thần Long lệnh, ngươi mang nó đi trước đi, nói với Phệ Linh Vệ đi tìm tung tích của thiếu chủ Diệp gia.”

Hắc Vô Diện nhận lấy Thần Long lệnh, thân ảnh chợt lóe, biến mất tại chỗ, đi về phía trước, vẻ mặt bà ta vô cùng lạnh lùng: “Nếu thật sự là ngươi, lần này ngươi chết chắc.”

...

Vạn Nhận ngọn núi lớn, tự như một thần kiếm treo ngược, thẳng đứng chỉ lên bầu trời.

Một tia ánh sáng bạc rơi xuống từ Cửu Thiên, Diệp Trường Sinh giống như thần tiên bước từ trong mây, mây trắng làm bạn, sương mù mờ mịt quanh quẩn.

Hắn thu trường kiếm lại, bắt đầu đánh giá ngọn núi lớn trước mắt, nơi đây cách Hỏa Vân Sơn mấy vạn dặm, người của Hoang Cổ Thần Quốc muốn tìm đến hắn, đợi cái rắm đi.

Tiếp theo.

Hắn nhảy vọt xuất hiện ở đỉnh ngọn núi lớn, ngồi khoanh chân, lòng bàn tay hướng lên, một nhóm Thất Thải Hỏa Linh xuất hiện, nhẹ nhàng nhảy lên.

“Thất Thải Hỏa Linh?”

Diệp Trường Sinh thờ ơ nói, sắc mặt hơi thay đổi, phát hiện ngoài Thất Thải Hỏa Linh ra, trong lòng bàn tay còn có thêm một cái vảy lân.

“Đây là ngươi tặng cho ta à?”



Thất Thải Hỏa Linh phát ra tiếng chít chít, Diệp Trường Sinh gật đầu: “Có tiền đồ, biết cách làm người, không đúng, biết cách làm linh.”

Nói đến đây, hắn tạm ngừng, tiếp tục nói: “Sau này ngươi ở bên cạnh ta đi!”

Hỏa Linh nghe tiếng, dáng vẻ rất vui vẻ, nhảy múa bên cạnh hắn, lập tức chui vào cánh tay hắn.

Ngay sau đó, trên cổ tay hắn xuất hiện một đồ đằng Thất Thải Hỏa Linh.

Bây giờ có Thất Thải Hỏa Linh rồi, ngược lại Diệp Trường Sinh không sốt ruột đi luyện Cửu Thập Phần Thiên Quyền, cầm chiếc vảy trong tay cẩn thận tỉ mỉ.

Chiếc vảy này nhất định là Thất Thải Hỏa Linh mang đến từ bí cảnh, nhưng rốt cuộc nó là gì?

“Hệ Thống, có thể giúp ta rà quét không!”

“Tinh, nhắc nhở chủ nhân, hệ thống ta là hệ thống đánh dấu, không có chức năng rà quét!”

Diệp Trường Sinh xấu hổ cười, tự giễu nói: “Ta quên mất cái này, còn cho rằng hệ thống là vạn năng!”

Cùng với giọng nói thốt ra, tinh thần hắn trở nên cổ quái, trong tiểu thuyết đều không phải là nhỏ máu nhận chủ sao, chúng ta cũng thử một chút xem sao.

Một giọt.

Lại một giọt.

Hai giọt máu liên tục rơi trên chiếc vảy, Diệp Trường Sinh nhìn máu bị thôn phệ, trong lòng thầm nghĩ, xem ra có khả năng.

Nhưng một nén nhang trôi qua, chiếc vảy lại không có phản ứng gì.

Diệp Trường Sinh cho rằng không đủ máu, giữa đường còn cho thêm vài lần, nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Không được rồi, cứ tiếp tục như thế, lại đem chính mình đùa chết chính mình, xem ra tiểu thuyết đều là lừa người.

Không còn lựa chọn nào, hắn chỉ đành đem chiếc vảy cất vào trong hệ thống, để dịp khác nghiên cứu kỹ càng.