Chương 39: Hoàn Toàn Doạ Điên Một Người

Sắc mặt Hàn Thiên Kiều đại biến, không thể tin nhìn Diệp Trường Sinh: “Không ngờ tiểu đệ đệ lại cường đại như vậy, là ta đường đột, cáo từ!”

“Không phải muốn gϊếŧ người đoạt bảo sao?” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói, dừng một chút, tiếp tục nói: “Thấy ta ra tay rồi, các ngươi cảm thấy ta sẽ để cho các ngươi sống xót rời đi?”

Hàn Thiên Kiều nói: “Tiểu ca ca, ngươi mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không so đo với chúng ta, cái gì chúng ta cũng chưa nhìn thấy.”

Còn lại ba người, hai nam một nữ, ngẩng đầu nhìn trời, một người trầm giọng nói: “Ánh trăng thật tròn, thời tiết tối nay thật đẹp.”

Mọi người: “...”

Hiện tại là ban ngày ban mặt, nào có ánh trăng?

Diệp Trường Sinh không nghĩ tới lại trực tiếp dọa điên một người, loại người này nên được uống nhiều thuốc.

Xoẹt xoẹt.

Xoẹt xoẹt.

Ánh sáng Tru Tiên chợt lóe, nhanh như chớp, một màn sương máu giăng đầy sân, tất cả bốn người trong nháy mắt đều bị một thanh kiếm chặn lại.

Diệp Trường Sinh vung tay lên, năm chiếc nhẫn Linh Giới xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn bỗng chốc xoay người xuất hiện ở trên đỉnh khu rừng.

Giờ khắc này.

Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao ở thế giới huyền huyễn, tất cả mọi người muốn làm cường giả chí cao vô thượng.

Kẻ mạnh cai trị sự sống và cái chết, kẻ yếu thì mạng như cỏ rác.

Cho nên nói, kẻ mạnh có thật sự hạnh phúc giống như người thường tưởng tượng?

Hạnh phúc của kẻ mạnh, người thường hoàn toàn không thể tưởng tượng được.





Hoàng hôn buông xuống, chim mỏi bay về tổ.

Diệp Trường Sinh xuất hiện ở dưới Hỏa Vân Sơn, cả người treo lơ lửng giữa không trung, mũi chân điểm nhẹ trên đỉnh cây cổ thụ, dõi mắt nhìn về xa xa phía trước.

Ầm ầm.

Ầm ầm.

Theo tiếng vang lớn cuồn cuộn mà đến, hắn nhìn theo trầm giọng nói: “Hắn tới rồi.”

Người tới không ai khác chính là Tiêu Thiên Hỏa

Bất quá lúc này đây dẫn đầu đội quân không chỉ có một mình hắn ta, mà còn có một nữ tử tóc màu đỏ tím, vóc dáng rất nóng bỏng, trạc tuổi Tiêu Thiên Hỏa.

“Hoàng Giả tầng chín!” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói.

Núi non trải dài vô tận vô tận, những đỉnh cao chót vót và thẳng tắp như lưỡi kiếm không vỏ, càng toát lên vẻ uy nghiêm, uy quyền.

Dưới Hỏa Vân Sơn.

Tiêu Thiên Hỏa và Cơ Lâm Lang xuất hiện, hai người từ trên lưng hung thú quét xuống, nhìn ngọn núi trước mặt, ánh mắt toát lên vẻ đầy kiên định.

Nơi xa.

Diệp Trường Sinh giống như Trích Tiên, đứng trên không trung nhìn toàn cảnh vạn vật, bởi vì hắn che giấu khí tức nên tất cả đều hoàn toàn không một chút cảnh giác.

“Nàng ta cũng tới?”

Ánh mắt Diệp Trường Sinh lướt qua đám người, phát hiện Hắc Vô Diện cũng ở trong đám người, đúng lúc này, Tiêu Thiên Hỏa ra lệnh một tiếng, cường giả của Hoang Cổ Thần Quốc bao vây toàn bộ núi Hỏa Vân.

Thấy thế, Diệp Trường Sinh nhíu mày, biết đây là chuyện rắc rối lớn, hắn cũng không nghĩ tới Hoang Cổ Thần Quốc lại bá đạo như thế, lại có thể muốn độc chiếm bảo vật của Hỏa Vân Sơn.

Tình hình hiện tại rất bất lợi cho hắn, nếu hắn muốn đi vào bí cảnh của Hỏa Vân Sơn, hắn nhất định sẽ bị cường giả của Hoang Cổ Thần Quốc phát hiện.



Một khi Hắc Vô Diện phát hiện ra hắn, thân phận hắn lập tức sẽ bại lộ, Hoang Cổ Thần Quốc người đông thế mạnh, hắn còn chưa tiến vào bí cảnh đã đánh nhau một trận lớn.

Nhất thời.

Diệp Trường Sinh có chút đau đầu.

Lúc này, bóng dáng Tiêu Thiên Hỏa, Cơ Lâm Lang hóa thành một luồng ánh sáng, lao thẳng về phía bí cảnh.

Hai người đi trước Diệp Trường Sinh một bước, nhất định sẽ nhanh chân đến trước.

Dẫn trước, Tiêu Thiên Hỏa nhìn về phía Cơ Lâm Lang: “Ta chỉ lấy Thất Thải Hỏa Linh, còn tất cả bảo vật khác đều thuộc về ngươi.”

Cơ Lâm Lang xinh đẹp nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu nói: “Cảm ơn Thiên Hỏa ca ca!”

Vẻ mặt Tiêu Thiên Hỏa kiêu căng, xua tay: “Khách khí với ta làm gì, toàn bộ núi Hỏa Vân đều được cường giả Thần quốc trấn thủ, không ai có thể tiến vào bí cảnh, chúng ta không cần sốt ruột.”

Cơ Lâm Lang lại nói: “Đừng đắc ý, Thất Thải Hỏa Linh là linh vật trời đất, sở hữu linh trí, không dễ đối phó.”

“Không việc gì, ta là Cửu Long Thánh Thể, lại tu luyện Hỏa Hệ Công Pháp, Thần Hỏa Thiên Sinh thân cận với ta, Thất Thải Hỏa Linh cũng không ngoại lệ.”

Tiêu Thiên Hỏa vô cùng quyết tâm giành chiến thắng, như thể Thất Thải Hỏa Linh phải là của hắn ta.

Cơ Lâm Lang gật đầu và không nói gì, đi theo Tiêu Thiên Hỏa vào sâu bên trong bí cảnh.

Một đường đi không có trở ngại và cũng không phát hiện bất cứ nguy hiểm gì.

Chẳng mấy chốc hai người đã xuất hiện trong cung điện sâu bên trong bí cảnh, nhìn thấy phía trên đài cao trước mặt một ngọn lửa phát ra ánh sáng bảy màu, bên cạnh ngọn lửa còn có một cái hộp sắt.

Khóe miệng Tiêu Thiên Hỏa cong lên thành một nụ cười: “Lâm Lang, ngọn lửa này là Thất Thải Hỏa Linh. Ta sẽ làm cho nó nhận chủ nhân của nó trước, bảo vật trong hộp sắt thuộc về ngươi.”

“Thiên Hỏa ca ca, chúng ta hãy nhìn xem trong hộp sắt có bảo vật gì. Nếu là công pháp tu luyện, hai người chúng ta có thể chia sẻ.”

Cơ Lâm Lang trầm giọng nói.