Chương 36: Diệp Gia Khinh Người Quá Đáng

Tại sao cảnh giới của hắn không có thay đổi gì?

Đúng lúc này.

Linh khí trên người của Diệp Trường Sinh trở nên yếu ớt lại, chỉ nhìn thấy hắn lại bỏ thêm một viên Đế Linh Đan nữa vào miệng. Ba người Diệp Tiêu Huyền nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc đến mức suýt chút ngất đi.

Ngay cả Diệp Tiêu Huyền cũng chưa bao giờ dám dùng quá ba viên Đế Linh Đan trong một lần cả.

Thật tình không biết.

Đế Linh Đan tiến vào trong cơ thể của Diệp Trường Sinh, thông qua Tru Tiên Kiếm Trận biến thành kiếm khí, sau đó toàn bộ đều bị bị Hỗn Độn Thần Kiếm nuốt chửng.

Vì vậy, cho dù hắn phục dụng bao nhiêu viên Đế Linh Đan thì cũng không ảnh hướng một chút nào đối với thân thể của hắn. Ngược lại dưới sự rèn luyện của kiếm khí, cường độ thân thể của hắn càng thêm mạnh mẽ.

Một viên.

Một viên.

Lại một viên.

Diệp Tiêu Huyền khẽ thở dài, nhìn về phía hai nữ nhân An Mộng Quân: “Đi thôi, không nên quấy rầy Trường Sinh tu luyện, dược lực của Đế Linh Đan sẽ không gây bất kỳ tổn thương nào cho nó đâu.”

An Mộng Quân rất lo lắng, muốn canh giữ ở bên cạnh Diệp Trường Sinh. Diệp Tiêu Huyền lại nói: “Trường Sinh sẽ không làm chuyện lỗ mãng. Lão phu biết tính cách của hắn, chúng ta ở lại chỗ này chỉ làm hắn phân tâm mà thôi.”

“Tỷ, chúng ta đi thôi!” An Thanh Thi nói, kéo cánh tay của An Mộng Quân, rồi hai người hướng đi về phía vách núi

...

Ở bên trong Kiếm Lâu.



Khi hai người An Mộng Quân và An Thanh Thi trở về, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng và kinh ngạc, bọn họ vẫn còn nhớ rõ mồn một cảnh tượng vừa rồi.

Thật đáng sợ, làm sao lại có thể có người nghịch thiên đến mức này chứ?

An Thanh Thi nói: “Bây giờ Trường Sinh đã bắt đầu tu luyện, sau này có cơ hội thì sẽ dẫn ngươi đi.”

An Lạc Nhi nghe vậy, sắc mặt liền đổi: “Khó trách hắn lại mạnh và càng chăm chỉ như thế. Tiểu Di, ta cũng phải đến học phủ Thiên Cung. Trước khi chiến trường Thiên Vực mở ra, ta muốn bế quan. Như vậy lần tiếp theo gặp mặt, ta nhất định sẽ mạnh hơn hắn.”

An Thanh Thi gật đầu: “Được rồi, tiểu di sẽ đưa ngươi đến học phủ Thiên Cung.”

An Lạc Nhi là một kỳ tài tu luyện ngàn năm hiếm gặp, mặc dù là con gái nhưng tương lai của nàng thì vô hạn. Trước đây An Thanh Thi luôn cho rằng An Lạc Nhi là tồn tại yêu nghiệt nhất mà nàng ấy từng thấy. Nhưng từ khi gặp Diệp Trường Sinh, nàng ấy mới biết thế nào mới được gọi là yêu nghiệt thực sự.

Ngay cả khi An Lạc Nhi trở về học phủ Thiên Cung bế quan, thì sau này cũng không thể đuổi kịp Diệp Trường Sinh. Tư chất chênh lệch quá nhiều, dùng chăm chỉ để đền bù, thực sự quá khó.

Sau đó.

An Thanh Thi dẫn An Lạc Nhi rời khỏi Kiếm cung, phi hành khí biến mất ở trên bầu trời bao la.

...

Hoang Cổ thần quốc.

Trong hoàng cung.

Bóng dáng của thống soái Hắc Thiên quân, Tiêu Chiến vừa xuất hiện, sau khi tiến vào Ngự thư phòng liền khom người cúi chào nói: “Mạt tướng Tiêu Chiến, bái kiến bệ hạ.”

Tiêu An Bình liếc mắt nhìn Tiêu Chiến: “Ngươi đến Diệp gia ở Kiếm Châu, sao lại trở về nhanh như vậy, chuyện điều tra thế nào rồi?”

Tiêu Chiến sợ hãi nói: “Bẩm bệ hạ, mạt tướng đã tìm ra sứ giả bị Diệp gia sát hại, nhưng Diệp Thương Vân vẫn lên tiếng phủ nhận, nói đó là chuyện ngoài ý muốn do Kiếm Cung vứt kiếm tạo ra. Đồng thời lão tổ của Diệp gia cũng ra tay, suýt nữa thì đã gϊếŧ chết mạt tướng ở trước Kiếm cung.”



Phanh.

Tiêu An Bình vỗ mạnh một chưởng vào trên Long án, tức giận nói: “Diệp gia dám khinh người quá đáng, hủy Tiểu Cửu kiếm Thai của ta, đồng thời gϊếŧ chết sứ giả truyền lệnh của ta. Đây đúng là không để Thần Quốc vào mắt chút nào mà.”

Tiêu Chiến lại nói: “Hồi bẩm bệ hạ, Diệp Thương Vân đã là Thánh giả, đồng thời người của An gia cũng xuất hiện ở Kiếm cung, cho nên mạt tướng chỉ có thể mang binh trở về.”

Tiêu An Bình gật đầu: “Được rồi, ngươi lui ra đi.”

Tiêu Chiến cúi người chào, quay người rời khỏi Ngự thư phòng. Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện, đó chính là lão tổ của Tiêu gia, Tiêu Bắc Huyền.

Tiêu An Bình thấy lão tổ xuất hiện, vội vàng đứng lên chào nói: “Lão tổ đến đây là có pháp chỉ gì sao!”

Tiêu Bắc Huyền nói: “Ngoại trừ tiếp tục nhiệm vụ gϊếŧ chết kiếm tu ở bên ngoài của Diệp gia ra thì tất cả các thứ khác đều dừng lại đi. Lão phu đi ra ngoài một chuyến. Trước khi lão phu trở về thì chớ hành động thiếu suy nghĩ.”

Tiêu An Bình vội vàng nói: “Mọi chuyện đều cẩn thận tuân theo pháp chỉ của lão tổ.”

Tiêu Bắc Huyền lại nói: “Lần này có thể ta phải mất một kHỏang thời gian. Ngươi thu xếp chuyên Thiên Hỏa đi vào Hỏa Vân Sơn đi, nhớ phái thêm một vài cường giả bí mật đến bảo vệ hắn!”

“An Bình đã hiểu rõ!”

...

Thời gian trôi qua nhanh như bóng câu qua khe cửa.

Nhoáng một cái đã sáu tháng trôi qua.

Ở phía sau núi của Kiếm mộ.

Diệp Trường Sinh yếu ớt mở ra hai mắt, vầng sáng trên người cũng tán đi: “Hóa ra đây chính là Hoàng Giả Cảnh, đúng là rất mạnh.”