Chương 34: Thế Gian Này Thực Sự Có Một Yêu Nghiệt Tuyệt Thế Như Vậy Ư? (2)

An Lạc Nhi đáp: “Nào chỉ có tu luyện, so với ta, hắn còn mạnh hơn nhiều là đằng khác. Cũng may hắn không tính toán với Sở Trần, bằng không Sở Trần đã mất mạng rồi.”

Sắc mặt Lý Ngưng Tuyết thay đổi cực lớn, trong lòng nàng ta run sợ vô cùng, Diệp Trường Sinh còn mạnh hơn cả An Lạc Nhi? Thực sự đáng sợ vậy ư?

Phải biết rằng ở Học Phủ Thiên Cung, An Lạc Nhi đã là một sự tồn tại yêu nghiệt. Nếu không phải mấy người đệ tử thân truyền khác đều lớn tuổi hơn An Lạc Nhi thì bọn họ hoàn toàn không thể là đối thủ của nàng ta.

Trong Học Phủ Thiên Cung, An Lạc Nhi được xem là đệ tử có tư chất tốt nhất trong vòng ngàn năm nay, song Diệp Trường Sinh lại mạnh hơn nàng ta…

Ánh mắt Lý Ngưng Tuyết rơi trên người An Lạc Nhi, vẻ mặt nàng ta nửa tin nửa ngờ, trên thế gian này thực sự có một yêu nghiệt tuyệt thế như vậy ư?

Tại Kiếm Cung.

Ở bên ngoài một tòa cung điện.

Bóng dáng của hai người Diệp Trường Sinh ngự không hạ xuống trước cung điện: “Ông nội, Trường Sinh đến gặp ông đây.”

Diệp Thương Vân đi ra khỏi điện, cười nhẹ nói: “Trường Sinh đến rồi, tại sao không đi dẫn mẫu thân ngươi đi cùng.”

Diệp Trường Sinh nói: “Tối nay mẫu thân sẽ đi qua cùng, nhưng ông nội cũng phải nhìn xem đó!”

Diệp Thương Vân cười nói: “Cái thằng lanh lợi này, nhìn đến gia thế của ông nội, thật đúng là muốn biết tung tích của Thần Hỏa.”

Diệp Trường Sinh xấu hổ cười: “Xem ra hình như ông nội đã tìm ra tung tích của Thần Hỏa rồi.”

Diệp Thương Vân quay người đi vào trong cung điện: “Ngoại trừ Thần Hỏa ở chiến trường Thiên Vực kia ra thì tạm thời bây giờ không có Thần Hỏa vô chủ nào cả. Nhưng mà bảy tháng sau, trên núi Hỏa Vân sẽ có một bí cảnh được mở ra, trong đó có một tia Linh Hỏa. Tên nó là Thất Thái hỏa linh, mà ta cũng không biết nó có giúp gì được gì cho ngươi không nữa.”

Trên gương mặt của Diệp Trường Sinh lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói: “Có, có nhiều. Bảy tháng sau, ông nội để Trường Sinh đi lên núi Hỏa Vân.”



Diệp Thương Vân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Ông nội không quản được chuyện này đâu, ngươi vẫn nên quay về Kiếm mộ để thương lượng lại với lão tổ đi!”

Nói đến đây, ông dừng lại, rồi mới nói tiếp: “Bảy tháng sau, ngươi mới sáu tuổi, một mình ngươi đi đến núi Hỏa Vân thì quá nguy hiểm. Núi Hỏa Vân nằm ở trong Hoang Cổ thần quốc, đến lúc đó đương nhiên người của hoàng thất cũng sẽ xuất hiện, ngay cả lão tổ cũng không để ngươi đi mạo hiểm đâu.”

Ánh mắt Diệp Trường Sinh kiên định, giơ tay đưa linh giới cho Diệp Thương Vân: “Ông nội, đây là Túy Tiên Tửu mẫu thân cháu mang về cho ông đấy.”

“Trường Sinh, ngươi về Kiếm mộ trước đi!”

“Đứa nhỏ này, rõ ràng là một kiếm tu. Nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn đi tìm Thần Hỏa, thật sự rất kỳ lạ!” Diệp Thương Vân vừa tự mình lẩm bẩm, vừa nhìn Diệp Trường Sinh rời đi.

...

Ở Kiếm mộ.

Diệp Tiêu Huyền nhìn thấy Diệp Trường Sinh xuất hiện: “Ngươi trở về rồi.”

Diệp Trường Sinh nói: “Ta đến đưa cho lão tổ vài thứ.”

Giọng nói vừa dứt, hắn hơi giơ tay lên quét qua không trung, một viên bất tử đan, mười vò Túy Tiên Tửu xuất hiện ở trước mặt của Diệp Tiêu Huyền.

Bất tử đan này là cho ông ấy.

Túy Tiên Tửu kia là để Diệp Thương Vân uống.

Diệp Tiêu Huyền nói: "Nếu không có việc gì mà cần mẫn, không phải lừa đảo thì là kẻ trộm. Nói cho ta biết, ngươi biết tung tích của Thần Hỏa, muốn rời khỏi kiếm cung?"

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Mong lão tổ thành toàn.”



Khi thấy Diệp Tiêu Huyền đoán được ý đồ của hắn, Diệp Trường Sinh cũng không bất ngờ chút nào, đều đã là nhân tinh, nên một chút tâm tư kia của hắn ngay lập tức bị nhìn thấu.

Diệp Tiêu Huyền khẽ vung tay lên, một cỗ khí tức bay thẳng về phía của Diệp Trường Sinh, sắc mặt hắn lúc này trầm xuống, bóng người liền bay về phía sau, bốn thanh kiếm từ phía sau bay ra.

Ầm.

Ầm.

Tiếng nổ lan rộng, cát đá bay tứ tung, khói bụi bay mịt mù trên không.

Diệp Trường Sinh lui lại phía sau.

Lần rút lui này, hoàn toàn lui về phía xa đến ngàn mét.

Diệp Tiêu Huyền hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Không tệ, đòn này tương đương với uy lực của Hoàng Giả tầng một, thật không ngờ ngươi lại đỡ được.”

Nói đến đây, lão dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Trường Sinh, lão tổ đồng ý cho ngươi rời khỏi Kiếm Cung. Ngoài ra kể từ hôm nay, ngươi cũng không phải giấu giếm tu vi nữa.”

Diệp Trường Sinh liền sửng sốt một chút, cả người hưng phấn đến suýt nữa nhảy dựng lên: “Lão tổ, thật sao?”

Diệp Tiểu Huyền nói: “Đương nhiên, vẫn còn bảy tháng nữa, ngươi tranh thủ đến Hoàng Giả Cảnh đi, hiểu không?”

Diệp Trường Sinh nói: “Lão tổ, bây giờ Trường Sinh sẽ bắt đầu bế quan, tranh thủ để nhanh chóng đột phá đến Hoàng Giả.”

“Gấp gáp như vậy sao, không phải để đi cùng vị hôn thê nhỏ bé của mình sao?” Diệp Tiêu Huyền nói.

“Lão tổ, đại trượng phu thì sợ gì không có vợ, chờ Trường Sinh trở nên cường đại, đến lúc đó sẽ có càng nhiều nữ nhân quỳ gối xuống… giữa hai chân của Trường Sinh!”