Lúc này, An Mộng Quân buông Diệp Trường Sinh ra, kéo lấy tay hắn: “Trường Sinh, đây là tiểu di của ngươi.”
Diệp Trường Sinh liếc nhìn nữ tử trước mắt: “Trường Sinh bái kiến tiểu di.”
Nét mặt An Thanh Thi nhuốm ý cười: “Tỷ, trông Trường Sinh anh tuấn quá.”
Nói đến đây, nàng ta ngừng lại trong giây lát rồi khẽ giơ tay, ngón tay như ngọc xuất hiện mấy vệt ánh sáng: “Trường Sinh, lần đầu gặp mặt, đây là quà tiểu di tặng cho ngươi.”
Diệp Trường Sinh nhìn nàng ta bằng ánh mắt nghi hoặc: “Tiểu di, đây là thứ gì?”
An Thanh Thi nói: “Ba gốc thuốc bất tử, một thanh cổ kiếm thần cấp, còn có cả kiếm kĩ Thiên Giai.”
An Mộng Quân vội vã lên tiếng: “Trường Sinh, còn không mau cảm ơn tiểu di của ngươi.”
Diệp Trường Sinh nhận đồ: “Cảm ơn món quà của tiểu di.”
“Đừng khách khí, tiểu di đã chuẩn bị cho ngươi từ lâu lắm rồi.” An Thanh Thi dịu dàng mỉm cười, nàng ta ngừng lại giây lát rồi tiếp tục nói: “Trường Sinh, hiện giờ ngươi đang ở cảnh giới gì, sao ta không nhìn thấu được ngươi?”
Diệp Trường Sinh đang định mở miệng nói chuyện thì một bóng hình xinh đẹp tiến vào lầu gác. Người đến không phải ai khác, vừa khéo là An Lạc Nhi.
An Thanh Thi cười nói: “Lạc Nhi, ngươi đến đúng lúc lắm, mau qua chào hỏi với Trường Sinh đi.”
An Lạc Nhi đáp: “Tiểu di, trước đó chúng ta đã gặp nhau rồi.”
“Thế ngươi thấy Trường Sinh thế nào?” An Thanh Thi hỏi.
“Cũng không tồi!” An Lạc Nhi có hơi xấu hổ, tiếp đó nàng ta thấp giọng nói: “Đến tu vi hắn cũng không có, tiểu di, ngươi đưa hắn về Học Phủ Thiên Cung đi.”
An Thanh Thi cười nhạt, nói: “Lạc Nhi, Trường Sinh là thiếu chủ của Diệp gia, sao hắn có thể không có tu vi cho được, chỉ là hắn tu luyện một loại công pháp che giấu cảnh giới mà thôi.”
Sắc mặt An Lạc Nhi biến đổi: “Nói vậy tức là, hắn cũng là tu sĩ?”
Tiếp đó, nàng ta bước đến bên người Diệp Trường Sinh: “Cảnh giới của ngươi là gì?”
Diệp Trường Sinh nói: “Mạnh hơn ngươi một chút!”
An Lạc Nhi không tin: “Ta đã đạt Tôn Giả tầng bảy, sao ngươi có thể mạnh hơn ta!”
Diệp Trường Sinh thờ ơ: “Tôn Giả tầng bảy?”
Trong lúc nói chuyện, hơi thở trên người hắn tràn ra, khí thế mạnh mẽ của hắn ngập tràn mỗi một ngóc ngách của Kiếm Lâu, An Lạc Nhi há hốc miệng không dám tin.
Cảnh giới Tôn Giả tầng chín?
Tiếp đó, nàng ta tức giận nói: “Ngươi mạnh như thế, trước đó ngươi cố ý trêu đùa ta đúng không?”
Diệp Trường Sinh đáp: “Ngươi cũng chẳng hỏi cảnh giới của ta là gì, người bảo ta không biết tu luyện cũng luôn là các ngươi.”
An Lạc Nhi tủi thân nói: “Ngươi bắt nạt người ta, ngươi cứ đợi đấy, bảy năm sau khi chiến trường Thiên Vực bắt đầu, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.”
“Thế thì ngươi phải cố gắng lên nhé, về sau ta còn chờ ngươi che chở cho ta nữa đấy!” Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói, hắn tới bên cạnh An Mộng Quân: “Mẫu thân, lần này người về là không đi nữa chứ!”
An Mộng Quân đáp: “Không đi nữa, ở bên ngươi một vài năm rồi theo tiểu di của ngươi đến Học Phủ Thiên Cung ở một khoảng thời gian.”
Diệp Trường Sinh gật đầu: “Vậy thì tốt, mẫu thân cứ nghỉ ngơi trước, lát sau Trường Sinh lại tới thăm người.”
“Đi xem gia gia của ngươi đi, có thời gian thì ở bên gia gia ngươi nhiều vào.” An Mộng Quân dịu dàng nói, bà nhấc tay đưa cho Diệp Trường Sinh một miếng linh giới: “Trong này có rượu Túy Tiên mà gia gia ngươi thích nhất, đem qua cho gia gia ngươi đi.”
“Nhớ lát nữa cùng nhau ăn cơm, ăn xong thì đưa Lạc Nhi đi dạo quanh Kiếm Cung!”
“Hài nhi đã biết.” Diệp Trường Sinh nhận lấy linh giới, quay người bước ra khỏi lầu gác.
An Lạc Nhi nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Trường Sinh: “Tiểu di, rốt cuộc cảnh giới của hắn là gì?”
An Thanh Thi nói: “Chỉ cách Kiếm Hoàng một bước mà thôi, Trường Sinh mới đúng là yêu nghiệt thực sự, tương lai khó mà ước lượng.”
“Lạc Nhi, hiện giờ ngươi đã biết núi cao còn có núi cao hơn rồi, đợi đến khi trở lại Học Phủ Thiên Cung, ngươi phải cố gắng tu luyện cho tốt vào, bằng không bảy năm sau, ngươi làm sao đánh bại được Trường Sinh?”
An Lạc Nhi nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ đánh bại hắn, về sau ta còn phải che chở cho hắn, khiến hắn phải nghe lời ta.”
Nói đoạn, nàng ta quay người ra khỏi lầu gác, Lý Ngưng Tuyết thấy nàng ta bước ra bèn vội vã lên đón.
“Lạc Nhi, sao ngươi lại không vui vậy?”
Bàn chân của An Lạc Nhi khẽ đá trên mặt đất: “Nam nhân chẳng được người nào là tốt đẹp, thế mà Diệp Trường Sinh lại dám lừa ta?”
Lý Ngưng Tuyết phát giác ra được điều gì đó, nàng ta vội nói: “Sao hắn lại lừa ngươi?”
An Lạc Nhi liếc Lý Ngưng Tuyết một cái: “Thực ra cũng không tính là lừa, chỉ là ta đã đánh giá thấp hắn. Diệp gia đường đường là chủ nhân của Kiếm Châu, sao có thể để một kẻ không thể tu luyện làm thần tử linh hiệu?”
Lý Ngưng Tuyết nói: “Lạc Nhi, ý của ngươi là Diệp Trường Sinh có thể tu luyện?”