Chương 31: Đời Người Lạnh Lẽo Như Tuyết

“Hóa ra là vậy, con đường tu luyện vĩnh viễn không có điểm dừng, ngàn lần không được hấp tấp vội vã, ra ngoài tìm kiếm cơ duyên cũng rất tốt.”

Diệp Trường Sinh nhàn nhạt nói, trên mặt hắn xuất hiện vẻ mong chờ, khi nào thì hắn mới có thể rời khỏi Kiếm Cung đây?

Thế gian lớn như vậy, hắn thực sự rất muốn đi ngắm nhìn.

Vào lúc này, một tiếng khinh miệt đột nhiên truyền tới.

“Nói thế nào thì Diệp gia cũng là chủ nhân của Kiếm Châu, ấy thế mà lại keo kiệt bủn xỉn. Tòa Kiếm Lâu này cũ kĩ thế kia mà cũng không cần sửa sang gì à?” Lý Ngưng Tuyết ghét bỏ nói.

Sở Thần lên tiếng: “Có lẽ người Diệp gia khá là hoài cổ, chẳng biết khi nao thì tòa lầu gác cũ nát này đổ sập.”

Hai người họ kẻ xướng người họa, ánh mắt dồn dập hướng về phía An Lạc Nhi, định bụng xem xem sắc mặt nàng ta có những thay đổi gì.

Diệp Trường Sinh nghe được tiếng nói của hai người họ, sắc mặt hắn hơi biến đổi. Kiếm Lâu hơi cũ kĩ một chút cũng bởi chỗ này là nơi mà phụ thân hắn từng ở.

Diệp Thương Vân đã mấy lần nhắc đến việc trùng tu Kiếm Lâu nhưng đều bị An Mộng Quân từ chối, bởi lẽ bà không muốn hủy đi dáng vẻ hiện tại của Kiếm Lâu.

Thực ra, Diệp Trường Sinh có thể hiểu cho mẫu thân hắn, dù sao nơi đây cũng chứa đựng rất nhiều hồi ức của phụ mẫu hắn.

“Yêu Nhi, bọn họ là người của An gia?”

Diệp Yêu Nhi nhẹ nhàng gật đầu: “Bẩm thiếu chủ, tiểu cô nương ở phía trên cùng kia là tiểu thư An Lạc Nhi của An gia, nữ tử phía bên trái là Lý Ngưng Tuyết của Lý gia ở Vân Châu, nam tử phía bên phải là Sở Trần – một trong chúng thần tử của Sở gia ở Phong Châu.”



Diệp Trường Sinh nhìn An Lạc Nhi một cái, trong lòng hắn thầm nhủ, nàng ta là vị hôn thê của hắn?

Tiếp đó, hắn trầm giọng nói: “Đi thôi, xuống lầu.”

Rất nhanh sau đó, hai người đi xuống lầu gác, ba người ở trước mặt An Lạc Nhi vừa đúng lúc xuất hiện, ánh mắt của Lý Ngưng Tuyết rơi trên người hai người Diệp Trường Sinh và Diệp Yêu Nhi.

Bước chân của An Lạc Nhi ngừng lại, nàng ta nhìn Diệp Trường Sinh đang đứng trước mặt mình, ánh mắt có hơi mơ màng: “Thế gian này thực sự có người đẹp như vậy ư?”

Không được rồi, trái tim nàng ta đập nhanh quá.

Làm một người điên cuồng yêu thích sắc đẹp, trong chốc lát, An Lạc Nhi đã trầm mê trong vẻ đẹp của Diệp Trường Sinh, nàng ta không hề có sức chống cự dù chỉ một chút.

Nom Lý Ngưng Tuyết vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt nàng ta rơi trên người Diệp Trường Sinh: “Lạc Nhi, hắn là thiếu chủ đấy ư? Thế mà hắn chỉ là một kẻ phàm, người như vậy thì làm sao xứng được với ngươi?”

Trước kia ở Kiếm Cung, Diệp Thương Vân bảo Diệp Yêu Nhi đến báo trước chuyện mẫu thân Diệp Trường Sinh trở lại cho hắn, khi ấy Lý Ngưng Tuyết và Sở Trần đều có mặt.

Vậy nên bây giờ khi Diệp Trường Sinh đứng ở trước mặt Diệp Yêu Nhi, bọn họ vô cùng vô cùng chắc chắn rằng đứa trẻ trước mắt họ đây chính là Diệp Trường Sinh.

Cũng là vị hôn phu của An Lạc Nhi.

An Lạc Nhi nhìn Diệp Trường Sinh, trong lòng nàng ta si mê nói, hắn chính là vị hôn phu của ta, thực sự quá đẹp, sở hữu một nhan sắc như thần thực sự có thể nói là quá hoàn hảo, đến cả ta cũng thấy hơi ghen tị.

Mặc dù không có tu vi, song ta có thể che chở hắn.



“Sư tỷ, sư huynh, hắn là vị hôn phu của ta, hai người nói chuyện thì phải chú ý một chút. Không có tu vi thì đã làm sao, ai dám động vào nam tử của An Lạc Nhi đây!”

Lý Ngưng Tuyết: “…”

Sở Trần: “…”

Hai người họ hoàn toàn chấn động với câu trả lời của An Lạc Nhi, ban đầu bọn họ còn ngỡ An Lạc Nhi sẽ cực kì ghét bỏ Diệp Trường Sinh, nào ngờ nàng ta lại thẳng thừng thừa nhận Diệp Trường Sinh chính là vị hôn phu của nàng ta.

Phải biết rằng, ở Học Phủ Thiên Cung, trừ các thần tử của An gia ra, An Lạc Nhi cũng là một sự tồn tại yêu nghiệt.

Ở phía trước, Diệp Trường Sinh nghe thấy giọng nói của An Lạc Nhi bèn hơi sựng người, tiểu cô nương này cũng có chút cá tính.

Ánh mắt của nàng ta sao cứ là lạ, chẳng lẽ nàng ta đang thèm muốn cơ thể của hắn?

Lý Ngưng Tuyết nói: “Lạc Nhi, hắn chỉ đẹp mà thôi, chẳng lẽ cứ đẹp là có thể thích làm gì thì làm ư?”

An Lạc Nhi đáp: “Sư tỷ, nhìn đẹp là có thể thích làm gì thì làm, sư tỷ chớ quên, ta là người cuồng sắc đẹp đấy!”

Lý Ngưng Tuyết lại bảo: “Lạc Nhi, thế Ngạo Thiên phải làm sao đây!”

An Lạc Nhi cười khúc khích nhìn về phía Diệp Trường Sinh: “Hắn ta xấu muốn chết, sao có thể bì được với vị hôn phu của ta?”

Trong lúc nói, nàng ta bước tới trước mặt Diệp Trường Sinh, tiếp tục lên tiếng: “Về sau ngươi chính là nam nhân của ta, tu hay không tu đều không sao hết, dẫu ngươi có không tu luyện cả đời này thì cũng chẳng ai dám làm ngươi bị thương đâu.”