Chương 3: Thần Khí Phối Hợp, Đánh Thức Hệ Thống

Một nhát kiếm nghịch thiên, đập tan Thiên Kiếp.

Đứa bé này được định sẵn là không tầm thường.

Ẵm Diệp Trường Sinh từ trong tay Tiểu Thất, các tộc lão vây quanh, ánh mắt đều tập trung trên người Diệp Trường Sinh.

Trong phút chốc.

Mọi người chợt thay đổi sắc mặt, mơ hồ nhìn Diệp Trường Sinh. Sao lại như thế được?

Một tộc lão nói: “Tộc trưởng! Đứa bé này không có kiếm ấn, cũng không có kiếm thai, nhưng lại có kiếm ý…”

Con ngươi Diệp Thương Vân co lại, trầm giọng nói: “Kiếm ý, người có kiếm ý này chắc chắn sẽ có vũ khí phối hợp.”

Nói đến đây, ông ta mở tã lót ra, ánh mắt lướt nhìn Diệp Trường Sinh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên nắm đấm siết chặt của hắn.

Nhẹ nhàng mở nắm tay mềm của Diệp Trường Sinh, hình dáng một thanh kiếm đen xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

“Thần khí phối hợp, quả đúng là thần khí phối hợp.” Diệp Thương Vân vô cùng kích động, khựng lại giây lát rồi nói tiếp: “Không đúng! Cấp bậc của thanh kiếm này chắc là đã vượt qua cấp bậc thần khí, nếu không thì trước sự oanh kích của Thiên Kiếp, sớm đã biến thành bột mịn rồi.”

Ở thiên vực Hoang Cổ, thần binh có cấp bậc rất nghiêm ngặt, phàm khí, linh khí, thánh binh, đế binh, thần binh, diệt thế đạo binh, cổ thần khí, siêu thần khí.

Nhưng giờ thần binh đã là đồ vật quý hiếm, diệt thế đạo binh đã hai ngàn năm chưa từng xuất hiện.

Cổ thần khí và siêu thần khí chỉ tồn tại trong những lời đồn, trên sách cổ.

Một tộc lão mở to con ngươi, nhìn kiếm đen trong tay Diệp Trường Sinh: “Tộc trưởng! Thanh kiếm này có cấp bậc thế nào?”

Diệp Thương Vân lắc đầu: “Năng lực của lão phu có hạn, không thể thấy rõ cấp bậc của thanh kiếm này.”

Vào đúng lúc này.



Có một giọng nói vang lên bên tai Diệp Trường Sinh: “Tinh! Chúc mừng chủ nhân đã thành công kích hoạt thần khí phối hợp, đánh thức hệ thống đánh dấu.”

Thần khí phối hợp, hệ thống đánh dấu ư?

Trời sẽ trao trách nhiệm to lớn cho con người, trước tiên họ phải xuyên không và giao cho họ một hệ thống. Đây là tiêu chuẩn cho những người xuyên không.

Như người ta thường nói: Xuyên không có thưởng, hệ thống có thể đến trễ, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt.

Lúc này, Diệp Trường Sinh có chút kích động.

“Tinh! Nhắc nhở chủ nhân, có hợp nhất thần khí phối hợp và kiếm thần hỗn độn không?”

“Hợp nhất!” Diệp Trường Sinh trả lời không chút do dự.

Đâu ai biết biết Thiên Kiếp có đến không? Cho dù không đến thì cũng phải hợp nhất.

Thế giới này hở chút ra là Thiên Kiếp giáng xuống, không phải thế giới tiên hiệp thì là thế giới huyền huyễn, nhưng cho dù là cái nào cũng đều là mạnh hϊếp yếu.

Nếu muốn sống tiếp thì hắn không còn cách nào khác.

“Tinh! Chúc mừng chủ nhân đã thành công hợp nhất thần kiếm hỗn độn.”

Cùng với âm thanh hệ thống được phát ra, kiếm khí hào hùng cuồn cuộn phát ra từ trên người Diệp Trường Sinh với vô số kiếm văn quanh người hắn.

Diệp Trường Sinh và các tộc lão khϊếp sợ lùi về phía sau, nhìn thấy bóng dáng Diệp Trường Sinh lơ lửng trên không trung, mọi người đều hít một hơi lạnh…

Hít!

Nghe thấy tiếng mọi người hít khí, Diệp Trường Sinh nghĩ thầm, chẳng phải là hợp nhất thần khí phối hợp ư? Sao bọn họ đều biến thành máy hút bụi rồi.





Lúc này.

Trên Kiếm Cung của Diệp gia, vô số thanh kiếm bay lượn vòng, kiếm vang động trời, thần huy vạn trượng, ánh sáng chiếu rọi khắp Hoang Cổ.

Vô số phi kiếm xuất hiện, bên trong thấp thoáng dóng dáng to lớn của rồng bay phượng múa, thần huy sáng chói, kiếm văn đạo vận chiếu sáng rực rỡ Diệp gia.

Trên trời xuất hiện dị tượng, yêu ma ra đời.

Dị tượng ở Kiếm Châu đã thu hút sự chú ý của các cường giả khắp mọi nơi.

Diệp gia đây là sắp có Kiếm Thể siêu cấp xuất hiện ư?

“Vạn kiếm triều bái, thần thú tường thụy, thần quang hiện, thần tử xuất, xem ra Diệp gia lại xuất hiện kiếm đạo thần thể rồi.” Trên chín tầng mấy, một lão giả tóc trắng trầm giọng nói.

“Diệp gia, không hổ danh là gia tộc kiếm thần, lần này thần thể kiếm đạo ra đời có lẽ sẽ dẫn dắt Diệp gia đi lêи đỉиɦ cao một lần nữa.”

Bên trong Long gia Long vực, một lão giả chậm rãi mở to đôi mắt với vẻ mặt khác thường, nói: “Diệp gia đúng là rắn chết vẫn còn nọc, kiếm đạo thần thể ra đời, chắc chắn phải trừ khử Diệp gia ngay lập tức, tuyệt đối không thể để cho đứa bé này lớn lên.” Trên cung điện Thần Quốc Hoang Cổ, có một người khoác long bào màu vàng, đôi mắt liếc nhìn nam tử nói.

Ngưng giây lát, hắn ta nói tiếp: “Truyền lệnh! Lệnh cho người mai phục Diệp gia lập tức trừ khử đứa bé này.”

Ở một phía khác, bên ngoài Kiếm Cung, từng tiếng reo hò động trời vang lên: “Đột phá! Ta đã đột phá rồi!”

“Ta cũng đột phá rồi.”

“Ha Ha! Cuối cùng đã phá vỡ xiềng xích cảnh giới vây khốn ta hai mươi nămrồi.”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hư không cùng với giọng nói được truyền đến,, có người hoảng sợ kêu lên: “Chắc chắn là bởi vì kiếm ý và dị tượng trên không trung nên chúng ta mới lần lượt đột phá như vậy.”

“Đúng thế! Kiếm ý thật đáng sợ, cuối cùng là Kiếm Thể gì mới có thể phóng ra như vậy?”