Chương 22: Có Thủ Đoạn

Đúng lúc này.

Trong lòng bàn tay của Tiêu Linh Khanh xuất hiện một lá bùa chú, chắp tay trước ngực bóp nát, thân mình biến mất ở trong Kiếm Trì.

Hắc Vô Diện quay đầu nhìn lại, vẻ lo lắng ở trên mặt tiêu tán, không ngờ tới Tiêu Linh Khanh sẽ sử dụng lá bùa Truyền Tống.

Diệp Trường Sinh thấy hơi lờ mờ, một người sống sờ sờ như Tiêu Linh Khanh cứ như vậy mà biến mất, người sống đại biến đấy à?

Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lá bùa Truyền Tống này.

Đúng lúc này.

Bên tai truyền đến một âm thanh nhắc nhở của hệ thống: “Ting, nhắc nhở chủ nhân, mở nhiệm vụ hệ thống, chém gϊếŧ Tiêu Linh Khanh, có tiếp nhận ngay lập tức hay không.”

Diệp Trường Sinh run lên, đây coi như là cái nhiệm vụ gì vậy, Tiêu Linh Khanh đã là phế nhân, gϊếŧ nàng ta chẳng qua chỉ là chuyện một kiếm.

Nếu không phải là nàng ta sử dụng lá bùa Truyền Tống, giờ phút này đã là người chết.

Nhưng mà nghĩ lại, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ như vậy, nhất định là có nguyên nhân của nó.

“Tiếp nhận nhiệm vụ ngay lập tức!” Diệp Trường Sinh không do dự chút nào.

“Ting, chúc mừng chủ nhân, tiếp nhận nhiệm vụ của hệ thống thành công, nhận được một phần thưởng của hệ thống, có nhận lấy ngay hay không.”

Tiếp nhận nhiệm vụ còn có phần thưởng ư?



Cũng đúng, hệ thống ngang tàng như vậy mới xứng với hắn nhất, cuộc sống trâu bò không cần nói rõ lí do.

Diệp Trường Sinh không nhận lấy phần thưởng ngay, mà nhìn về phía Hắc Vô Diện trước mặt: “Chủ nhân của ngươi đã trốn, cút đi, về sau đừng xuất hiện ở Kiếm Châu nữa, bằng không gặp ngươi một lần, đánh ngươi một lần.”

Sắc mặt của Hắc Vô Diện càng đen hơn, phất tay áo quay người, bay vυ"t ra khỏi Kiếm Cung.

Nhìn bóng lưng người kia rời khỏi, Diệp Thương Vân đi đến bên cạnh Diệp Trường Sinh: “Trường Sinh, lần này ngươi hủy diệt kiếm thai của Tiêu Linh Khanh, thù oán với Hoang Cổ Quốc càng kết càng sâu, nhưng mà, ngươi không cần lo lắng, có gia gia và lão tổ ở đây, bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng làm ngươi bị thương.”

Diệp Trường Sinh nói: “Vậy thì tốt rồi, tiếp sau này ta tiếp tục bế quan ở Kiếm mộ, chuyện của Hoang Cổ Quốc phiền gia gia lo liệu.”

Đúng lúc này.

Diệp Tiêu Huyền xuất hiện ở nơi này, tầm mắt rơi trên người Diệp Trường Sinh: “Vì sao không trảm thảo trừ căn, thả hổ về rừng, sẽ dẫn tới mầm tai vạ vô tận.”

“Lão tổ, Trường Sinh cũng muốn gϊếŧ nàng ta, nhưng mà nàng ta đã trốn mất.” Diệp Trường Sinh nói xong, ngừng tạm, lại nói: “Diệp gia có lão tổ trấn giữ, sẽ có cái mầm tai vạ gì chứ, lão tổ đừng nói cho ta, ngươi sợ hãi Hoang Cổ Thần Quốc đấy.”

Diệp Tiêu Huyền nói: “Thằng nhóc thúi, dán nhãn cho lão tổ luôn đấy à? Nói thật cho ngươi biết, xưa nay ta không sợ Hoang Cổ Thần Quốc, quá khứ, hiện tại, tương lai, đều không sợ.”

Nói đến đây, ông ngừng tạm, khoát tay: “Cho ngươi, kiếm trận truyền tống, so với cái lá bùa Truyền Tống kia của nàng ta, mạnh mẽ gấp mấy chục lần.”

Diệp Trường Sinh nhận lấy kiếm trận truyền tống: “Vậy thì Trường Sinh không dám khách khí.”

Diệp Tiêu Huyền nói: “Thằng nhóc nhà ngươi có bao giờ từng khách khí với ta.” Diệp Tiêu Huyền nhẹ giọng nói xong, tầm mắt xẹt qua trên người đệ tử chư phong trong sân: “Hôm nay lão hủ hiện thân từ Kiếm mộ, ngoại trừ muốn quan sát các ngươi thức tỉnh kiếm thể ra, còn có một chuyện muốn tuyên bố.”

Mọi người nghe tiếng, trong nháy mắt xốc lại tinh thần hoàn toàn, Diệp Tiêu Huyền lại nói: “Sau ngày hôm nay, Diệp gia không còn Thánh tử nữa, chỉ có thiếu chủ Diệp Trường Sinh.”

“Lệnh của Trường Sinh như pháp chỉ của ta, các ngươi đã nghe rõ chưa?”



“Nghe rõ!”

“Nghe rõ!”

...

Đệ tử chư phong và các tộc lão không có ý kiến gì đối với chuyện này, đến cả ba người Diệp Yêu Nhi, Diệp Diệt Đạo, Diệp Phá Quân cũng như thế.

Cường giả vi tôn, Diệp Trường Sinh thể hiện thực lực, làm bọn họ tâm phục khẩu phục.

Diệp Tiêu Huyền nhìn Diệp Trường Sinh: “Ta về Kiếm mộ trước, ngươi chơi một hồi rồi cũng trở lại luôn đi.”

Diệp Trường Sinh đưa mắt nhìn lão tổ rời khỏi, quay người nhìn về phía Diệp Thương Vân, mở lời dò hỏi: “Gia gia, mẫu thân của ta như thế nào rồi?”

Diệp Thương Vân nói: “Mẫu thân ngươi quay trở lại An gia, có An gia bảo vệ, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, ngươi an tâm tu luyện là được rồi.”

Diệp Trường Sinh gật đầu, quay người chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên, đệ tử chư phong lần lượt đứng lên, đi đến trước mặt hắn, cùng cao giọng nói: “Đa tạ Thiếu chủ.”

“Đa tạ Thiếu chủ.”

“Không cần như thế, đã là binh sĩ của Diệp gia thì phải nỗ lực tu luyện, chớ có bôi nhọ uy danh của Diệp gia.” Diệp Trường Sinh trầm giọng nói.

Tiếp theo, hắn đi đến bên cạnh Diệp Yêu Nhi và Diệp Diệt Đạo, Diệp Trường Sinh dừng lại: “Mỗi người đều có đạo thuộc về mình, dốc lòng tu luyện, tương lai các ngươi có hi vọng.”

Nói đến đây, lòng bàn tay của hắn chỉ về phía trước, một thanh trường kiếm xuất hiện: “Thanh kiếm này tặng cho ngươi, xem như lễ gặp mặt.”