Chương 18: Hãy Bắt Đầu Màn Trình Diễn Của Ngươi

Diệp Trường Sinh chợt xoay người, tầm mắt rơi vào người Tiêu Linh Khanh: “Chơi đùa một chút đi, cũng không biết Kiếm Trì có trợ giúp gì với ta hay không.”

Lúc này.

Vẻ mặt Tiêu Linh Khanh kiêu căng, càn rỡ nói: “Ngươi chính là vị kia ở Kiếm mộ của Diệp gia, có phải là chúng ta đã từng gặp ở đâu đó hay không?”

Diệp Trường Sinh lạnh nhạt nói: “Dung mạo của ngươi xấu như vậy, chúng ta không thể từng gặp được.”

Tiêu Linh Khanh có thể được xưng là mỹ nhân bại hoại, mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, đây là lần đầu tiên có người nói nàng ta xấu.

“Thì ra cái được gọi là thần tử số 0 của Diệp Quân chỉ được cái miệng lưỡi nhanh nhảu, hiện tại ta khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến hay không?”

Diệp Trường Sinh nói chuyện mây trôi nước chảy: “Nơi này là Kiếm Trì của Diệp gia, há lại để cho một người ngoài như ngươi ở đây càn rỡ, ta vốn xưa nay không đánh nữ nhân, nhưng vì ngươi... Ta quyết định phá lệ một lần.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Linh Khanh dâng lên nộ khí, nắm chặt Đằng Xà Kiếm trong lòng bàn tay: “Ngươi sẽ phải trả một cái giá đắt cho sự ngu xuẩn của chính mình.”

Diệp Trường Sinh phất nhẹ ống tay áo, dời bước đi thẳng về phía trước, nhìn Tiêu Linh Khanh nói: “Mời ngươi bắt đầu biểu hiện, ta xuất kiếm… Coi như ta thua!”

Kiêu ngạo đến như vậy à?

Trên người hắn không có một chút gợn sóng kiếm khí nào, hắn lấy đâu ra sức mạnh?

Ngươi biết cái gì, đại đạo quy nhất, phản phác quy chân, cảnh giới của thần tử, há là phàm nhân như chúng ta có thể biết.

Tiếng nghị luận của chúng đệ tử ầm ầm, từng người tập trung tinh thần, muốn xem rốt cuộc là dưới tình huống không xuất kiếm, Diệp Trường Sinh đánh bại Tiêu Linh Khanh như thế nào.

Nếu có thể hạ gục Tiêu Linh Khanh thì cũng xem như làm Diệp gia mở mày mở mặt, bằng không thì về sau đệ tử Diệp gia sẽ không có mặt mũi đi ra Kiếm Châu.

Bên cạnh, một tên tộc lão nói: “Tộc trưởng, tu vi của Trường Sinh là gì vậy, tại sao ta lại không nhìn thấu?”



Diệp Thương Vân nói: “Ta cũng không nhìn thấu, toàn bộ Diệp gia, người có thể nhìn thấu cảnh giới của Trường Sinh, sợ cũng chỉ có lão tổ.”

Nghe vậy, trong nháy mắt, một đám tộc lão hứng thú lên, mắt không chuyển mà nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Sinh, từ lúc thằng nhóc này vừa ra đời đã là yêu nghiệt, thật chờ mong biểu hiện kế tiếp của hắn.

Đúng lúc này, thân hình của Tiêu Linh Khanh di chuyển, vung Đằng Xà Kiếm trong lòng bàn tay lên, đánh về phía Diệp Trường Sinh.

“Kiếm Động Phong Vân!”

Một kiếm xuất, phong vân động.

Kiếm khí kinh khủng cuồn cuộn hướng về phía trước mà cuốn tới, giống như là phong ba sóng dữ.

Thấy cảnh này, khóe miệng của Diệp Trường Sinh nhấc lên một nụ cười, tiện tay vung lên, tiếng vang ầm ầm nổ ra, từng hình bóng Long Tượng Pháp Tướng xuất hiện, đạp không chạy như điên nghênh tiếp ánh kiếm đang bay tới.

Long Tượng Bàn Nhược Công tầng thứ nhất, Long Tượng Pháp Tướng.

Một kích có thể kéo ra lực lượng của năm voi năm rồng, coi như là Tôn Giả cấp cao cũng không thể ngăn lại, huống chi là Tiêu Linh Khanh chỉ có thực lực là Tôn Giả tầng hai.

Ầm.

Ầm.

Tiếng nổ rung trời truyền ra, bụi mù cuồn cuộn bao phủ, Long Tượng Pháp Tướng xông thẳng về phía trước, ánh kiếm dưới lực trùng kích mạnh mẽ đã vỡ tan trong nháy mắt.

Tiêu Linh Khanh hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.

Mẹ nó đây là cái gì?

Linh khí ngưng tụ, biến ảo vạn vật, không phải đây là thứ chỉ có Đế Giả mới làm ra thôi à?



Nghĩ đến đây, thân hình của nàng ta hướng về phía sau bay ra ngoài, một vòng xoáy kiếm khí xuất hiện từ phía sau lưng, xuyên qua Long Tượng Pháp Tướng ở phía trước: “Kiếm Diệt Thương Khung!”

Nhìn vòng xoáy kiếm khí đang cuốn tới, Diệp Trường Sinh lạnh lùng nói: “Vô Cấu Kiếm Thể, chỉ có vậy?”

Thân hình của hắn vẫn đứng vững như cũ, vững như bàn thạch, bát phong bất động.

Ầm.

Ầm.

Tiếng vang kéo dài, Kiếm Trì run rẩy, xuất hiện sự nổ tung của vòng xoáy kiếm khí, kiếm khí phun ra ngoài về bốn phía.

Sau một khắc, Tiêu Linh Khanh bị Long Tượng Pháp Tướng đánh trúng, giống như diều bị đứt dây, bay rớt ra ngoài về phía sau.

Bay một cái là đến tận hơn trăm trượng.

Nàng ta chật vật ổn định thân mình, máu tươi trong miệng bắn ra, rơi xuống trên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn Diệp Trường Sinh, cảm thấy run sợ vô cùng.

Làm sao có thể như thế?

Rõ ràng là hắn và ta tuổi tác tương tự, làm sao có thể cường đại đến mức như vậy, không xuất kiếm cũng có thể hạ gục ta.

Diệp Trường Sinh thu khí tức lại, quay đầu đi về phía Diệp Yêu Nhi: “Thế nào, có thoải mái không?”

Diệp Yêu Nhi nhìn Diệp Trường Sinh trước mắt chỉ cao tới ngực mình, nhẹ nhàng gật đầu, “Có chút… thoải mái.”

Diệp Diệt Đạo nhìn Diệp Trường Sinh, xác nhận lại một lần, là người mà hắn đánh không lại.

Không hổ là đi ra từ Kiếm mộ, hắn tâm phục khẩu phục.