Chương 47: Cứu Cực: Thông Thiên Pháo

Dịch: LapTran

-----

“Trời đất!”

“Nặc Á tỷ thế mà lui?”

Trong sân, bên ngoài kết giới, ba người Lý Diệu Diệu, Tiểu Lỵ, Thanh Trĩ chấn động.

Nhìn Nặc Á bị Mộc Phàm bức lui, hai người nhìn qua là cân sức ngang tài, khiến các nàng vô cùng khϊếp sợ.

Đám Ba Lang, Tra Lý Tư nghi ngờ không thôi, nhìn chằm chằm hai người trong kết giới.

Hơi thở của Mộc Phàm, Nặc Á đều cực kỳ cường đại.

Đặc biệt là quyền thế mà Mộc Phàm vừa mới biểu hiện ra làm cho bọn họ kinh diễm vạn phần.

“Quyền thế thật mạnh!”

Nặc Á ngưng trọng, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, đánh giá Mộc Phàm, rốt cuộc xác định đối phương vừa thi triển thế mà là quyền pháp cơ sở.

“Ngươi vừa mới thi triển Tôi thể quyền, hơn nữa ngươi tu luyện thế tới lĩnh vực Cứu cực?”

Nặc Á kinh hãi không thôi, lần đầu thay đổi cách nhìn đối với Mộc Phàm, vốn dĩ không thèm để ý, nhưng hiện tại trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Nặc Á muốn nghiêm túc.”

Tra Lý Tư lẩm bẩm một câu.

Hắn nhìn ra được Nặc Á muốn nghiêm túc, đối mặt với một thiên tài như Mộc Phàm, không thể không nghiêm túc.

Một quyền vừa rồi, có thể nói là làm tất cả mọi người choáng ngợp.

Vẻ mặt Tra Lý Tư có chút kích động, hắn nói: “Lĩnh vực Cứu cực, không sai, nhất định là Cứu cực, hắn tu luyện thành lĩnh vực Cứu cực.”

“Tôi thể quyền, thế mà có người tu luyện đến Cứu cực, từ đó diễn sinh ra quyền thế.”

“Không thể tưởng tượng!”

“Không thể tưởng tượng!”

Ba Lang và những người khác nhìn nhau, trong lòng cực kỳ chấn động.

Bọn họ đều bị biểu hiện của Mộc Phàm trấn trụ, thiên tài như vậy, tu luyện quyền pháp cơ sở Tôi thể quyền đến lĩnh vực Cứu cực, quả thực chưa từng nghe thấy.

Người như vậy, thành tựu trong tương lai khó mà đo lường, ít nhất cũng là võ đạo tông sư một thế hệ.

“Mộc Phàm, ta muốn nghiêm túc.”

Trong kết giới, Nặc Á chậm rãi mở miệng.

Mới vừa vừa nói xong, khí thế cả người đột nhiên bùng nổ, khí áp mạnh mẽ làm Mộc Phàm cảm thấy từng đợt áp lực, hô hấp đều ngừng trệ.

Mộc Phàm nghiêm túc, vừa rồi thi triển Tôi thể quyền chiêu mạnh nhất, chỉ liều mạng được lực lượng ngang với đối phương, vẫn là dưới tình huống đối phương không nghiêm túc.

Hiện tại, muốn chiến thắng đối thủ trước mắt này, Mộc Phàm cảm thấy chỉ có thi triển Bát cực quyền sau khi thăng cấp mới có một chút khả năng.

“Ngươi cẩn thận.” Nặc Á nhắc nhở một tiếng.

Vừa dứt lời, nàng đã biến mất tại chỗ, đồng tử Mộc Phàm co rụt lại.

“Thật nhanh!”

Mộc Phàm kinh hãi, theo bản năng cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn, nguy cơ buông xuống.

Không cần suy nghĩ hắn xoay người vung quyền, liền mạch lưu loát.



Phanh!

Chỉ nghe một tiếng vang, cả người Mộc Phàm bị một lực mạnh đẩy bay ra xa, nện vào kết giới nguyên lực.

Bá!

Bóng dáng Nặc Á nhoáng lên, lại biến mất không thấy, mắt thường căn bản không thể thấy nàng.

Mộc Phàm chỉ cảm thấy một cổ kình phong đập vào mặt, chỉ kịp dùng hai tay bắt chéo trước mặt, liền thấy một nắm tay vung tới.

Phanh!

Lại là một tiếng vang, Mộc Phàm cảm giác hai tay đau đớn, cốt cách cạc cạc như muốn đứt gãy.

Một quyền mạnh mẽ, ẩn chứa một loại lực từ Luyện Khí, lộ ra sự sắc nhọn, xâm nhập vào trong cơ thể tạo thành tổn thương thật lớn.

“Chiêu thứ ba!”

Đột nhiên nghe một tiếng hét lớn, Mộc Phàm ngẩng đầu, liền thấy Nặc Á đang ở giữa không trung, hai tay ngưng tụ một đoàn ánh sáng màu tím, bốc lên ngọn lửa.

Đó là một loại lửa màu tím nhạt, độ ấm lập tức tăng lên, da thịt như đang bị nướng đến cháy khét.

“Tử diễm thiên vẫn!”

Một tiếng kinh hô, sắc mặt vài tên giám khảo khẽ thay đổi.

Nhìn một chiêu mà Nặc Á đang thi triển ra, mỗi người đều ngưng trọng.

Ba Lang kinh hãi nói: “Đây là một sát chiêu mà Nặc Á tự nghĩ ra, vô cùng mạnh, thi triển như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tra Lý Tư mày nhíu lại, nhìn tình huống trong sân, cảm giác có chút lo lắng, Nặc Á thi triển chiêu này, có uy lực quá mạnh.

Hắn lo lắng Mộc Phàm không tiếp nổi, thậm chí có khả năng bị thương nặng, trong lòng thầm than Nặc Á không hiểu chuyện, nàng tới khảo hạch, không phải tới đả thương người.

Mọi người ở đây hết sức lo lắng, Nặc Á mang một đám lửa màu tím lửa đang cháy sáng đáp xuống, tựa như một thiên thạch màu tím hung hăng nện xuống.

“Thật mạnh, người tu chân không dễ chọc.”

Sắc mặt Mộc Phàm ngưng trọng, đối mặt với chiêu này, thật sự cảm thấy tử vong uy hϊếp.

Trong lòng hắn dù kinh mà không loạn, lực lượng cả người sôi trào, máu như muốn bốc cháy, một cổ thế bàng bạc bùng nổ.

Ong!

Kết giới truyền đến một tiếng run vang, không khí giống như đọng lại.

Khí thế Mộc Phàm biến đổi, như trở thành một người khác, trong ánh mắt lộ ra một sự lạnh nhạt, không tạp niệm.

Giống như từ một phàm nhân, biến thành một tông sư, trong cơ thể bộc phát một hơi thở cường đại.

“Bát cực, Thông thiên yểm nguyệt thủ!”

Chỉ thấy Mộc Phàm gầm nhẹ, cả người hóa thành một viên đạn pháo bay lên trời, nháy mắt vung hai tay ra.

Đông!

Cùng với một tiếng nổ vang, lửa màu tím nổ tung trong không trung như pháo hoa, sáng lạn bắt mắt.

Vô số người trừng to hai mắt, dù bị ánh sáng mạnh làm đau mắt đều không muốn nhắm lại, muốn nhìn một chút xem trận quyết đấu này thắng bại như thế nào.

Rầm!

Trong kết giới, khói lửa màu tím không ngừng tán loạn, trên đài lộ ra một cái hố to, bên trong có một bóng người bay ra, đúng là Nặc Á, bị Mộc Phàm ném xuống.

“Chặn được?”



Mọi người bên ngoài kinh hô, nhìn hai người bên trong kết giới, thế mà lại tách ra lần nữa.

Toàn thân Mộc Phàm bốc chút khói đen, va chạm với một kích vừa rồi hiển nhiên bị thất thế, đôi tay đều bị bỏng rát.

Mà Nặc Á ở đối diện, mặt ngưng trọng, trong mắt lộ ra sự kinh hãi.

Bởi vì một chiêu vừa rồi tuy rằng áp chế ở cảnh giới Tôi thể nhưng có thể phát huy lực sát thương vượt xa cường giả Tôi thể mười lần.

Dù như vậy vẫn bị Mộc Phàm ngăn trở, không, thực sự là bị phá nát.

“Hơi thở vừa rồi, chẳng lẽ là....” Bên ngoài, sắc mặt Tra Lý Tư kinh hãi.

Hắn nhìn Mộc Phàm, trong mắt đầy sự khϊếp sợ, bởi vì vừa rồi hắn bắt giữ được một cổ quyền ý, đó là thứ mà chỉ tông sư mới có thể lĩnh ngộ.

Nhưng Mộc Phàm cũng không phải là võ đạo tông sư, vì sao có thể bộc phát ra một cổ quyền ý kinh thiên như thế?

“Các ngươi cảm giác được sao?”

Ba Lang và những người khác kinh nghi nhìn Mộc Phàm, khó có thể tin được.

“Quyền ý?”

Thanh Trĩ phun ra một câu, chấn trụ Tiểu Lỵ cùng Lý Diệu Diệu, trên mặt lộ ra biểu tình như gặp quỷ.

Quyền ý, là tiêu chuẩn của tông sư.

Mộc Phàm thế mà lĩnh ngộ hơn nữa còn nắm giữ quyền ý, quả thực không thể tin được.

“Giả đi?”

Các nàng mờ mịt, đây không phải sự thật đi?

Ở trong kết giới, Nặc Á mới là người cảm nhận rõ ràng nhất, vừa rồi Mộc Phàm thi triển ra đúng là Bát cực quyền Cứu cực, quyền ý.

Một phần quyền ý, ẩn chứa lực sát thương khủng bố, trực tiếp phá nát sát chiêu của nàng.

“Ngươi lĩnh ngộ quyền ý?” Nặc Á ngoài ý muốn nhìn Mộc Phàm, trong mắt mang theo sự kinh ngạc cùng cảm thán.

Mộc Phàm nghiêm túc, toàn thân tản ra một cổ khí, một hơi thở độc đáo, ẩn chứa một loại ý chí, ý chí Bát cực quyền Cứu cực.

“Lại đến!”

Nặc Á hét to, trong cơ thể toát ra một luồng lửa sáng màu tím nhạt, nháy mắt nhoáng lên biến mất không thấy.

Đồng tử Mộc Phàm co rụt lại, thân ảnh uốn éo chợt lóe tránh khỏi.

Oanh!

Mới vừa tránh đi, vị trí vừa đứng nháy mắt nổ tan, đá hoa cương cứng rắn bị đυ.c thành một cái hố, đá vụn bắn tung toé.

Nặc Á một chân đạp nát nơi đó, hai tay ngưng tụ một đoàn lửa màu tím, xông tới Mộc Phàm.

“Kim cương bát thức, Băng sơn!”

Mộc Phàm không lùi mà tiến tới, trực tiếp thi triển lĩnh vực Cứu cực của Bát cực quyền, mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa một loại thế như núi băng nứt toác.

Cái loại quyền ý này thẩm thấu, mỗi một quyền đều ẩn chứa một cổ quyền ý, làm sắc mặt Nặc Á liên tục biến đổi.

Mộc Phàm nện một quyền trên đài, quyền ý cường đại cùng lực lượng bùng nổ, cuốn một đám đá vụn bay về phía Nặc Á, tựa như gió lốc mang nham thạch cuồn cuộn đánh úp lại.

Phanh!

Nặc Á vỗ một chưởng phá tan, một đường xé nát gió lốc, gϊếŧ tới Mộc Phàm.

“Bá vương thiên quân trụy!”

Chỉ nghe Mộc Phàm hét to, hai chân giẫm xuống, cả người bay lên trời, hai chân hung hăng đạp xuống Nặc Á ở phía dưới, giống như một viên sao băng đang rơi thật nhanh.