Chương 35: Ngươi Là Phế Vật Sao?

Dịch: LapTran

-----

“Lâm! Cảnh! Phong!”

Từ văn phòng hiệu trưởng có tiếng gào thét phẫn nộ truyền ra, vang đến cả trường học đều ong ong, tất cả học sinh nghe thấy mà không hiểu chuyện gì xảy ra.

Trong trường học, vẻ mặt rất nhiều lão sư đều nơm nớp lo sợ, hiệu trưởng mới nổi giận rồi.

Mà người chọc giận hiệu trưởng chính là Lâm Cảnh Phong đang dẫn Mộc Phàm đi vào luyện võ trường.

“Lâm lão sư, vì một phế vật như ta mà chọc giận hiệu trưởng, đáng giá sao?”

Luyện võ trường, Mộc Phàm nhìn Lâm Cảnh Phong, vị chủ nhiệm trẻ tuổi này soái khí, có tiền đồ, còn có thực lực cường đại.

Nhưng vì một phế vật không nhập môn như hắn mà đắc tội hiệu trưởng, đáng giá sao?

Xoẹt!

Lâm Cảnh Phong bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mộc Phàm.

Tâm thần Mộc Phàm chấn động, cảm nhận được một sợi khí, đó là luyện khí của Lâm Cảnh Phong Luyện Khí.

“Phế vật?” Lâm Cảnh Phong hừ lạnh, nhìn chằm chằm Mộc Phàm.

Hắn gằn từng chữ: “Từ trong ánh mắt ngươi, ta không nhìn thấy một hào quang phế vật nào, ta nhìn thấy chính là một sự tự tin mãnh liệt.”

“Ngươi nói to cho ta, ngươi là phế vật sao?”

Lâm Cảnh Phong hét to một tiếng, khí thế kinh người.

Mộc Phàm cũng hoảng sợ, cười khổ nhìn vị soái ca đệ nhất trường học trước mắt này, tu vi cao thâm khó lường nha.

Còn có chứng nhận cấp A, có thể có tiền đồ tố hơn nhưng vì sao tình nguyện ở nơi này làm một lão sư sơ nhất?

Lâm Cảnh Phong hừ một tiếng, nói: “Nói cho ta nghe, ngươi là phế vật sao?”

“Chỉ cần ngươi kêu to một tiếng, ta là phế vật, ta lập tức liền ném ngươi khỏi nhị trung (Trung học Tu chân thứ hai), từ đây ngươi không còn là học sinh của ta nữa.”

Hắn nói rất dứt khoát, Mộc Phàm nghe mà ấm lòng.

Vị chủ nhiệm này, bên ngoài lạnh nhạt, hà khắc, nhưng thật ra là người ngoài lạnh trong nóng.

Bề ngoài nhìn thì có vẻ không tốt với ngươi nhưng trong lòng lại rất quan tâm Mộc Phàm, thậm chí tận tâm tận lực, là lão sư mẫu mực nhất.

Cả một phế vật mười năm không nhập môn mà cũng không buông tay, điểm này khiến Mộc Phàm rất cảm động.

“Lão sư...” Mộc Phàm há miệng thở dốc, lại bị Lâm Cảnh Phong duỗi tay cắt ngang.

Chỉ nghe hắn nói: “Ta mặc kệ người khác nói như thế nào, thấy thế nào, ngươi là học sinh của Lâm Cảnh Phong ta, ta dạy ngươi ba năm, mang theo ngươi ba năm.”

“Chẳng lẽ ngươi cam tâm bị người người nhạo báng, cam tâm về sau trở thành một phế vật thật sự, không tiền đồ như vậy sao?”



Lâm Cảnh Phong tức giận răn dạy, Mộc Phàm không rên một tiếng, cúi đầu, ngoan ngoãn nghe hắn nói.

“Ai...” Dạy dỗ nha, Lâm Cảnh Phong đột nhiên thở dài một tiếng.

Hắn nhìn Mộc Phàm nhẹ giọng nói: “Đây có lẽ là lần cuối cùng ta dạy ngươi, không bao lâu nữa ta sẽ bị điều đi cao giáo nhậm chức.”

“Nhiều nhất một tháng, ta liền phải đi, ngươi cần phải tranh đua, không thể để cho ta mất mặt.”

“Dù ngươi tu luyện mười năm, ba mươi năm cũng phải nhập môn cho ta, thậm chí tiến vào cao giáo, đệ tử của ta không một tên nào là thứ hèn nhát, càng không phải phế vật.”

Lâm Cảnh Phong nói xong nhìn Mộc Phàm, sắc mặt nghiêm túc: “Tháng này ta sẽ tiến hành huấn luyện cho ngươi, chỉ điểm ngươi tu luyện, cần phải đột phá trong vòng một tháng.”

“Còn nữa, tháng này ngươi ở trường học, mỗi tối tới đây tìm ta, ta muốn tự mình chỉ đạo ngươi tu luyện.”

Lâm Cảnh Phong nói một loạt làm Mộc Phàm cảm động muốn chảy nước mắt, chỉ kém mỗi hành động lấy thân báo đáp.

Hai mắt Mộc Phàm ngấn nước, cảm động nói: “Lâm lão sư, ngươi thật tốt với ta, nếu ngươi là nữ, ta nhất định lấy thân báo đáp.”

Mặt Lâm Cảnh Phong đen lại, trán nổi gân xanh, suýt nữa liền đá bay gia hỏa này.

“Câm miệng.” Lâm Cảnh Phong quát to.

Hắn nhăn mặt, lấy ra một cái chai từ trong túi ném tới.

“Lão sư, đây là cái gì?” Mộc Phàm nhận lấy, sửng sốt.

Chỉ nghe Lâm Cảnh Phong nói: “Đây là Tôi thể dịch ta mang về từ bên ngoài, có hiệu quả rất lớn đối với võ giả tôi thể.”

“Chăm chỉ tu luyện, đừng để ta thất vọng.”

Nói xong, Lâm Cảnh Phong xoay người rời đi, chỉ để lại Mộc Phàm đứng phát ngốc.

“Tôi thể dịch?” Mộc Phàm đơ ra.

Hắn ngơ ngác nhìn bình nhỏ trong tay, bên trong có một loại chất lỏng vàng kim, Tôi thể dịch là một loại chất lỏng thần kỳ có thể rèn luyện thân thể.

Nghe đồn thứ này rất khó kiếm, chỉ có ở khu không người.

Lâm Cảnh Phong cho hắn một bình nhỏ, hiển nhiên không phải dễ dàng có được như vậy, thậm chí có khả năng là hắn tự mình ra bên ngoài tìm.

Nghĩ vậy, Mộc Phàm nhìn bóng dáng Lâm Cảnh Phong, khoé mắt ươn ướt, cảm động đến không biết nên nói như thế nào.

Lão sư như vậy, đi nơi nào tìm ra.

“Lão sư à, ngươi để ta làm sao mà chịu nổi đây, nếu ngươi là nữ thì ta đã yêu ngươi mất rồi, nếu ta là nữ chắc chắn phải gả cho ngươi...” Mộc Phàm nói năng lộn xộn.

Lời này rơi vào tai Lâm Cảnh Phong vừa rời đi không xa, khiến hắn loạng choạng, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, đen mặt xoay người lại.

“Lung tung, lăn đi học!”

Lâm Cảnh Phong tựa như một đầu sư tử bạo nộ, Mộc Phàm giật mình, xoay người chạy mất.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Cảnh Phong mới bình tĩnh lại, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Hình như tiểu tử này trở nên khác lạ, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này thông suốt?”



Lâm Cảnh Phong lầm bầm lầu bầu, thật ra khi thấy Mộc Phàm ở cổng trường, hắn liền nhìn ra khí thế của tiểu tử này rất kinh người.

Nhất định là do tu vi đột phá, hắn thấy mà vô cùng vui mừng, rốt cuộc học sinh phế vật mình mang theo ba năm cũng thông suốt.

“Tiểu tử, ngươi đừng để ta và tỷ tỷ của ngươi thất vọng nha.”

Lâm Cảnh Phong nói thầm một câu, xoay người đi mất.

Không có người nào biết, lão bà của hắn là ai, vì sao đối xử với phế vật Mộc Phàm tốt như vậy, thật ra phía sau đều có nguyên nhân.

Trên đời không có chuyện tư nhiên yêu quý, cũng không có chuyện tự nhiên hận thù.

“Lâm lão sư thật tốt với ta.”

Trên đường về phòng học, Mộc Phàm gãi gãi đầu, suy nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra vì sao Lâm lão sư lại quan tâm hắn vượt mức bình thường?

Nhìn Tôi thể dịch trong tay, Mộc Phàm suy tư gì đó.

“Hệ thống, thứ này có hiệu quả với Thanh đồng luyện thể thuật ta đang tu luyện sao?” Mộc Phàm không thể không dò hỏi hệ thống.

Chỉ nghe hệ thống trả lời: “Ký chủ, thông qua kiểm tra đo lường, vật này có hiệu quả rèn luyện thân thể rất mạnh, có hiệu quả lớn đối với tu luyện Thanh đồng luyện thể thuật, làm ít công to.”

“Tốt, đêm nay phải thử nghiệm một lần.”

Mộc Phàm kích động, cẩn thận cất kỹ bình nhỏ.

Hiện tại, hắn muốn đi tới lớp học.

Mới vừa bị khai trừ mấy ngày đã được chủ nhiệm Lâm Cảnh Phong kéo trở về, còn dằn mặt hiệu trưởng một trận lại.

“Hả, đây không phải Mộc Phàm sao?”

“Không phải phế vật này bị khai trừ rồi sao?”

“Sao lại về rồi?”

Mới vừa bước vào lớp, tất cả đồng học đều nổ tung chảo, kinh ngạc nhìn Mộc Phàm vào phòng học, có chút khó hiểu.

Đặc biệt là Lạc Thiên, thấy Mộc Phàm cũng sửng sốt, tiếp theo sắc mặt âm u.

“Mộc Phàm, phế vật như ngươi đã bị khai trừ rồi mà còn có mặt mũi tới đây?”

“Cút đi!”

Lạc Thiên là người thứ nhất nhảy ra ngăn cản Mộc Phàm, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt châm chọc cùng khinh miệt.

“Không sai, cút đi!”

“Cút đi!”

Trong lúc nhất thời, một đám đồng học căm tức nhìn Mộc Phàm, lớn tiếng quát.

Phòng học trở nên hỗn loạn.