Chương 30: Ngược Đồ Ăn

Dịch: LapTran

----

“Mộc Phàm?”

“Là phế vật ngươi sao?”

Đầu hẻm nhỏ, đám Phong Nhất, Lý Đại Đảm chấn động nhìn người tới, rất ngoài ý muốn, thế mà là Mộc Phàm, gia hoả được xưng là phế vật này.

Lý Đại Đảm sợ hãi, tức giận nói: “Thì ra là ngươi, ta đang nghĩ tên mập chết tiệt này sao có lòng tốt như vậy, lại muốn mời chúng ta đi Tụ Tiên Lâu.”

“Ta cũng thắc mắc rằng chỗ như Tụ Tiên Lâu là chỗ tên mập nghèo chết tiệt này có thể đi sao?”

“Tên mập chết tiệt, ngươi dám gạt chúng ta?”

Một đám người giận dữ, hung tợn trừng mắt nhìn mập mạp, muốn đánh chết hắn.

Ở đây, ba tên năm hai (sơ nhị) có thực lực không tồi, đều là Tôi thể quyền đại thành.

Mà năm tên khác là học sinh năm ba (sơ tam), mỗi một tên đều là Tôi thể nhất trọng, nhị trọng, cường đại nhất chính là Phong Nhất, đã Tôi thể ngũ trọng.

Nói cách khác, Phong Nhất đã trải qua năm lần linh khí Tôi thể, tu luyện võ học cấp cao, thực lực cường đại.

Giờ phút này, Phong Nhất biểu tình nghiêm túc, nhìn chằm chằm Mộc Phàm, có chút giật mình.

Bởi vì khi nhìn Mộc Phàm, hắn cảm giác như đang nhìn một ngọn núi bất động, mang đến cho người ta một loại trầm ổn hùng vĩ, không thể lay động.

“Có điều cổ quái!” Sắc mặt Phong Nhất trở nên nghiêm túc.

Hắn ý thức được Mộc Phàm có gì đó cổ quái, chẳng lẽ tiểu tử này không phải phế vật trong lời đồn mà là đang ẩn giấu tu vi của mình?

Phía trước nghe nói Lý Đại Đảm bị đả thương hắn còn không tin lắm, hiện tại nhìn thấy Mộc Phàm, rốt cuộc hắn có chút tin rồi.

“Mộc Phàm, ta rất tò mò, vì sao ngươi che giấu thực lực, thậm chí bị khai trừ cũng không rên một tiếng?” Phong Nhất nhịn không được mở miệng.

Mọi người đều nhìn Mộc Phàm, khuôn mặt Lý Đại Đảm vặn vẹo, phẫn nộ, sợ hãi, Mộc Phàm đã là bóng ma trong lòng hắn.

“Hắn thật sự ẩn giấu thực lực?”

Có người nghi ngờ hỏi.

Những người khác nhìn nhau, sắc mặt biến đổi, có vẻ không tin, nhưng lời Phong Nhất nói chắc hẳn không sai.

Hơn nữa, vết thương của Lý Đại Đảm hiện tại còn chưa tốt đâu, trên đầu còn quấn băng gạc, đau âm ỉ, chính là do Mộc Phàm đánh.

“Ta vốn chỉ là muốn bình bình yên yên sống qua ngày, nhưng các ngươi không không nên đυ.ng vào ta, lại càng không nên đánh huynh đệ ta.”

Mộc Phàm bình tĩnh, từng câu từng chữ truyền vào trong tai mọi người, tựa như sấm sét nổ vang.

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Phong Nhất ngưng trọng, hừ nói: “Mộc Phàm, mặc dù ngươi ẩn giấu thực lực thì như thế nào, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi một trận, cho ngươi biết cái giá phải trả khi đυ.ng đến người của ta.”

“Hắc...” Mộc Phàm cười lạnh, lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn nói với các ngươi, đυ.ng đến huynh đệ ta, các ngươi phải trả giá bằng máu.”

“Hôm nay, các ngươi đừng hòng trốn được.”

Lời Mộc Phàm khiến mọi người kinh hãi.

“Trốn?” Phong Nhất khinh thường nói: “Mộc Phàm, ngươi quá xem trọng chính ngươi.”



“Cuồng vọng!”

“Không sai, Mộc Phàm, ngươi chết chắc rồi.”

“Phong Nhất, ta tới giải quyết hắn.”

Vừa dứt lời, liền thấy một đồng học sơ nhị đứng ra, là đồng học của Lý Đại Đảm.

“Yến tước bộ, Phích Lịch Chưởng!”

Đồng học vừa ra tới liền dùng chiêu thức mạnh nhất, vỗ từng chưởng từng chưởng tới, tốc độ nhanh kinh người, tựa như sét đánh.

Nhìn tốc độ của đối phương, như chưởng phách càn khôn, Mộc Phàm lại cười lạnh.

“Gà mờ, Tôi thể quyền cũng có thể đánh ngã tất cả các ngươi.”

Mộc Phàm hừ lạnh, giơ tay tung một quyền, đúng là Tôi thể quyền.

Phanh!

Chỉ nghe một tiếng trầm vang, cánh tay tên đồng học kia phát ra tiếng răng rắc gãy mất, hai mắt hắn nhô ra, kêu la thảm thiết.

“A...” Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, người đã bay ra ngoài, nện trên đường, nằm ở nơi đó thống khổ rêи ɾỉ.

Hiện trường yên tĩnh, sắc mặt mọi người biến đổi, kinh hãi nhìn một màn trước mắt.

Người nọ, thua.

“Kế tiếp, đến các ngươi.” Mộc Phàm quay mặt đi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người.

Lý Đại Đảm run rẩy, sợ hãi lui về phía sau một bước, nhưng lại thẹn quá thành giận.

“Cùng nhau lên, đánh chết hắn.”

Lý Đại Đảm rống giận, lập tức cùng cùng một đồng học khác nhào lên.

Hai đánh một.

Đối mặt với hai người Lý Đại Đảm, Mộc Phàm khinh thường, gà chính gà, căn bản không đáng ngại.

Bang bang!

Chỉ thấy bóng người hiện lên, thân thể Lý Đại Đảm cùng đồng học cong như tôm, miệng mũi phun máu, trượt ra xa hơn mười mét mới dừng lại, nằm ở nơi đó thở phì phò.

“Phong Nhất, đến các ngươi, cùng nhau lên hay vẫn từng tên?”

Mộc Phàm vươn một bàn tay, đông tác tràn ngập miệt thị, làm Phong Nhất cùng bốn nam sinh sơ tam giận tím mặt.

“Ngươi làm càn!”

“Quá càn rỡ!”

Phong Nhất không nhúc nhích, nhưng bốn nam sinh kia nhịn không được, cùng nhau hướng về phía Mộc Phàm.

“Bát cực, Băng sơn quyền!”

Mộc Phàm quát, hai tay duỗi ra, cả người giống như một cây cung, thế như sấm đánh nhắm về phía đối thủ, hai tay vung ra, chỉ một quyền.

Phanh phanh phanh...



Đối mặt trong phút chốc, bốn học sinh sơ tam bị Mộc Phàm trực tiếp đánh bay ra ngoài, phun một đống máu.

Chỉ một quyền, bốn người liền trọng thương ngã xuống, vẻ mặt hoảng sợ, khó có thể tin.

“Sao có thể?”

“Giả, nhất định là giả.”

Bốn tên đồng học muốn điên rồi, cảm giác bị Mộc Phàm đánh là giả, hoàn toàn không thể tin được, một phế vật mười năm không nhập môn thế mà đánh bại bọn họ.

Hơn nữa còn dễ dàng như vậy, bọn họ không tiếp nổi.

Hiện trường chỉ còn mình Phong Nhất có thể đứng, vẻ mặt nghiêm rọng, ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn Mộc Phàm.

“Ngươi quả nhiên ẩn giấu thực lực, lại cường đại như thế?” Phong Nhất khϊếp sợ không thôi.

Mộc Phàm đi về phía hắn, hừ nói: “Phong Nhất, chỉ còn lại có ngươi, nói đi, ngươi muốn nằm xuống như thế nào?”

“Ngươi tìm chết!” Phong Nhất bị nhục nhã, giận dữ rít gào.

Hơi thở cả người hắn bành trướng, trong mắt lộ ra sự sắc bén.

“Mộc Phàm, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng khoe khoang trước mặt ta ngươi còn kém xa lắm.”

Phong Nhất hét lớn một tiếng, hơi thở càng ngày càng cường liệt, giống như một đầu mãnh hổ đang gầm nhẹ.

"Cho ngươi kiến thức một chút uy lực của Hổ khiếu quyền.”

Vừa dứt lời, Phong Nhất như một đầu mãnh hổ đánh tới, hai tay thò ra, giống hổ trảo cắt qua không khí, phát ra tiếng vù vù.

“Mãnh hổ hạ sơn!”

Một chiêu chộp tới, giống một đầu mãnh hổ xuống núi.

Đối mặt với chiêu thức cường đại của Phong Nhất, Mộc Phàm rất bình tĩnh, trong mắt lộ ra chút khinh miệt.

Chỉ thấy Mộc Phàm cười nói: “Phong Nhất, ngươi quá chậm, còn mãnh hổ xuống núi, xem ta đánh ngươi thành một con mèo bệnh. ”

“Diêm Vương tam điệp thủ!”

Khoảnh khắc này, Mộc Phàm động, giống như cung lớn buông ra, nhanh như tia chớp, trong nháy mắt ba chưởng đồng thời vỗ về phía Phong Nhất.

Phanh!

Cánh tay Phong Nhất chấn động, cảm giác chết lặng, ngay sau đó hai chưởng còn lại oanh tới, một chưởng ở giữa mặt, một chưởng ở trên ngực.

Diêm Vương tam điệp thủ là chiêu mạnh nhất mà Mộc Phàm tu luyện Bát cực quyền tiểu thành lĩnh ngộ, có thể nói là vô cùng cường đại.

Răng rắc một tiếng, Phong Nhất đổi sắc, cánh tay bị gãy, cảm giác đau đớn truyền đến, không đợi hắn phản ứng, mặt, ngực đồng thời truyền đến cảm giác đau nhức.

“A...” Cùng với một tiếng hét thảm, Tôi thể ngũ trọng Phong Nhất bay ra ngoài, bay xa hai mươi mét mới rơi xuống.

Cánh tay bị gãy, trên mặt có vết máu, ngực in một bàn tay, mũi miệng không ngừng phun máu, đã bị trọng thương.

“Ngươi... Thực lực của ngươi...” Phong Nhất giãy giụa suy nghĩ, đáng tiếc không thể nhúc nhích.

Hắn khϊếp sợ nhìn Mộc Phàm, hoàn toàn không thể tin vào hai mắt của mình, như đang nằm mơ.

Mập mạp xem mà ngây người, sững sờ nhìn đám Phong Nhất, Lý Đại Đảm nằm trên mặt đất, trong lòng chấn động.

Tám người, toàn bộ bị Mộc Phàm đánh ngã