Chương 15: Có Thể Ăn Là Phúc

Dịch: LapTran

-----

Ở cổng trường, một đám người xông tới.

Cầm đầu là một thiếu niên, đúng là người thừa kế mới của Mộc gia, thiên tài Mộc Hiên.

“Ca ca tốt của ta, người thừa kế tiền nhiệm của Mộc gia, nghe nói ngươi bị trường học khai trừ rồi?”

Mộc Hiên cười tủm tỉm đi tới, vẻ mặt kiêu căng nhìn Mộc Phàm.

“Ta nói là ai, thì ra là đệ đệ tốt của ta, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây nha.”

Nhìn người tới, Mộc Phàm cười cười, nói: “Như thế nào, ngươi không ở trường của ngươi, chạy tới nơi này làm cái gì?”

“Đương nhiên là đến thăm vị ca ca không người hỏi thăm của ta.” Mộc Hiên nói xong khóe miệng cong lên, nở một nụ cười lạnh.

Hắn đi sát tới, nói nhỏ bên tai Mộc Phàm: “Mộc Phàm, phế vật, bùn nhão trét không lên tường, hôm nay ta tới để xem bộ dạng bị đuổi của ngươi.”

“Vậy ngươi thấy rồi, còn chưa cút?”

Mộc Phàm lạnh nhạt nhìn Mộc Hiên khiến đồng tử của hắn co rụt lại, ánh mắt lóe sát ý.

Ánh mắt hai người đυ.ng chạm, toàn mùi thuốc súng, tuy rằng là huynh đệ cùng cha khác mẹ nhưng giờ phút này lại như là kẻ thù.

“Mộc Phàm, một tỷ kia, ngươi cần phải giữ kỹ, đừng đánh mất.”

Mộc Hiên nhẹ nhàng nói bên tai hắn một câu, tỏ vẻ khinh miệt.

Nghe thế, Mộc Phàm hừ nói: “Như thế nào, đệ đệ tốt kế thừa sản nghiệp Mộc gia còn không thỏa mãn, còn thèm chút phí dưỡng lão phí của ca ca sao?”

“Không không không, ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở ngươi, cẩn thận bị trộm cướp nhớ thương.” Mộc Hiên nói xong cười lạnh.

Mộc Phàm, phế vật Mộc gia, nhìn hắn bị khai trừ mà trong lòng Mộc Hiên vui sướиɠ.

“Không cần ngươi lo lắng, ta không có thời gian, đệ đệ tốt, không cần tiễn ca ca.”

Nói xong, Mộc Phàm bình tĩnh lướt qua Mộc Hiên, phớt lờ đám bảo vệ muốn ngăn trở kia.

“Thiếu gia, hắn quá kiêu ngạo, muốn hay không...” Một tên trong đám đi tới, làm động tác cắt cổ.

Phanh!

Mới vừa nói xong liền bị Mộc Hiên tát bay, ngã vào vồn hoa trước cổng trường, vỡ đầu chảy máu, giận mà không dám nói gì.

Mộc Hiên lạnh lùng nhìn hắn, hừ nói: “Tên ngu xuẩn, nếu thật sự có thể động hắn thì lão tử đã sớm giải quyết.”

“Thiếu gia nói phải.”

Một đám lập tức sợ hãi phụ họa.

Chỉ thấy một người trong đám liếc ngang dọc, lặng lẽ nói nhỏ bên tai Mộc Hiên.

“Thiếu gia, chúng ta có thể như vậy...”

Mộc Hiên vừa nghe, hai mắt sáng rực, nở nụ cười.

Hắn nhìn bóng Mộc Phàm đi xa, cười lạnh nói: “Ha hả, ca ca tốt à, để cho ngươi nhảy nhót thêm mấy ngày, chờ khi lão già hoàn toàn quên, ta lại gọt ngươi.”

“Chúng ta đi!”



Nói xong, Mộc Hiên xoay người bước vào một chiếc xe tu chân nhanh chóng bay rời đi.

Ngoài góc tường, Mộc Phàm lặng yên đi ra, nhìn xe bay nhanh, có vẻ suy tư gì đó.

“Mộc Hiên này thế mà nhắm vào ta, xem ra là muốn lấy một tỷ lão già cho ta.”

Mộc Phàm lầm bầm, nhìn thấu ý đồ của Mộc Hiên.

Một là chê cười hắn, hai là muốn một tỷ kia.

Đáng tiếc, Mộc Hiên vĩnh viễn không thể tưởng được, một tỷ đã sớm hết rồi, bị Mộc Phàm nạp cho hệ thống.

“Để ngươi khoe khoang mấy ngày, sớm muộn gì cũng thu thập ngươi, những gì mất đi ta sẽ từng bước từng bước lấy lại hết.”

Mộc Phàm nói xong xoay người rời đi.

Nơi đây đã không còn liên quan tới hắn.

Bị khai trừ rồi, Mộc Phàm đang suy nghĩ xem kế tiếp nên làm cái gì.

Mộc Phàm rời đi không lâu thì có một chiếc xe trực tiếp bay vào Trung học Tu chân Thứ hai.

........

“Ngươi nói cái gì?”

“Mộc Phàm bị các ngươi khai trừ rồi?”

Trong văn phòng hiệu trưởng, ba gã Chấp pháp giả nhìn nhau.

Đội trưởng trung niên cũng sửng sốt, tức giận nhìn nam tử đầu trọc trước mắt, đúng là hiệu trưởng mới, Lý Trung Thôn.

“Võ Cương đội trưởng, phế vật Mộc Phàm kia đã lưu ban ba năm, Tôi thể quyền vẫn không khập môn, không qua được khảo hạch nên chỉ có thể khai trừ.”

Lý Trung Thôn cẩn thận nói.

Hắn nhìn vẻ mặt của mấy người, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ có vấn đề?

Nghĩ vậy, hắn cẩn thận hỏi: “Võ Cương đội trưởng, có phải Mộc Phàm phạm vào chuyện gì hay không, ta lập tức kêu người gọi hắn trở về đền tội.”

“Không cần, ta nói thật cho ngươi biết, Mộc Phàm thấy việc nghĩa hăng hái làm, giúp chúng ta chế phục một tội phạm Tôi thể bát trọng trọng, có công lớn, hôm nay ta tới chính là muốn khen thưởng hắn.”

“Nếu hắn bị khai trừ, vậy không cần phiền ngươi.”

Võ Cương, đại đổi trưởng đội chấp pháp Khu thứ tám, tính cách cương liệt nóng nảy, nói xong khoát tay trực tiếp xoay người rời đi.

Đội viên khác sôi nổi đi theo, chỉ để lại Lý Trung Thôn trợn tròn mắt.

Phế vật kia thấy việc nghĩa hăng hái làm, chế phục tội phạm Tôi thể bát trọng?

Ngươi lừa quỷ đâu, nhất định là giả, hoặc Mộc Phàm mèo mù gặp phải chuột chết, thấy được đào phạm rồi báo cáo, đúng, chính là như vậy.

Nghĩ vậy Lý Trung Thôn hừ lạnh, khinh thường nói: “Còn không phải là một đại đội trưởng đội chấp pháp sao, khoe khoang cái gì, chờ lão phu luyện thành Cửu huyền luyện khí quyết tầng thứ tám, xem còn ai có thể làm khó dễ được ta?”

Võ Cương ngồi xe rời trường.

“Đội trưởng, kế tiếp làm sao bây giờ?”

Có một đội viên mở miệng hỏi.

“Tới chậm một bước, không nghĩ tới Mộc Phàm đã bị trường học khai trừ rồi.”



“Đội trưởng, có phải lầm hay không, nếu một mắt thật sự do Mộc Phàm gϊếŧ, vì sao còn bị trường học khai trừ?”

“Đúng vậy, che giấu thực lực cũng không phải che giấu như vậy, đã bị khai trừ rồi thế mà một chút động tĩnh đều không có?”

Hai gã đội viên ngươi một câu ta một câu.

Nhưng Võ Cương lại im lặng không nói, đang nhìn ngoài cửa sổ suy tư.

“Tiểu tử vừa mới bị trường học khai trừ, nhất định không đi xa, tìm dọc theo đường tới nhà hắn đi.”

Nghĩ vậy, Võ Cương lập tức làm ra quyết định tìm Mộc Phàm, sau khi rời trường học, trong lòng càng muốn gặp vị thiếu niên này hơn.

Bên kia, ở một quán nhỏ ven đường.

Mộc Phàm bọn họ muốn tìm đang ngồi, há mồm ăn mì.

“Ực ực ực ực...”

Mộc Phàm bưng chén canh uống, hai ngụm liền uống cạn.

Ở trên mặt bàn đã chất mấy chục cái chén, người chung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt quỷ dị, giống như nhìn một đầu heo.

“Tiểu tử ăn uống thật nhiều.”

“Người tập võ, có thể ăn chính là phúc nha!”

Không ít người kinh ngạc cảm thán, sôi nổi bàn tán.

Mộc Phàm không dao động, ăn xong một chén cuối cùng mới miễn cưỡng sờ sờ bụng, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

“Hệ thống, rốt cuộc có chuyện gì, sao mấy ngày nay ta cảm giác thật đói?”

Mang theo một chút nghi vấn, Mộc Phàm chỉ có thể dò hỏi hệ thống.

Từ sau khi thực lực mạnh hơn, lực lượng thân thể của Mộc Phàm trở nên rất khủng bố, cái bụng giống như vĩnh viễn không lấp đầy.

“Ký chủ, đó là bởi vì thân thể của ngươi trải qua Thanh đồng luyện thể thuật cường hóa, được cải tạo rèn luyện, dùng một phần năng lượng từ thân thể ký chủ, dẫn tới tiêu hao quá lớn mới có tình huống này.”

Nghe lời hệ thống giải thích xong, Mộc Phàm liền hiểu.

Một thân thể cường đại tự nhiên cần tiêu hao nhiều năng lượng.

Mà ăn chính là một biện pháp thu hoạch năng lượng, nhưng cũng có các biện pháp khác.

“Hệ thống, có biện pháp nào khác cải thiện tình huống này sao, ta không muốn mỗi ngày đều như thùng cơm, ăn hoài không no nha.”

Đây là một vấn đề lớn.

“Rất đơn giản, ký chủ có thể tăng Thanh đồng luyện thể thuật tới tầng thứ mười, lúc đó không cần thông qua ăn uống để hấp thu năng lượng.”

“Còn có một biện pháp nữa chính là tu luyện Thượng cổ luyện khí thuật, chỉ cần ký chủ tăng tới tầng mười Luyện khí nhập thể thì có thể không ngừng hấp thu năng lượng từ trong không khí.”

Câu trả lời của hệ thống khiến ánh mắt Mộc Phàm sáng lên.

“Lão bản, tính tiền!”

Mộc Phàm hô to, đặt mấy chục đồng còn lại lên bàn, đứng dậy rời đi, lưu lại một đám người đang kinh ngạc cảm thán.

“Đứng lại, mau bắt ăn trộm!”

Đang đi bộ, Mộc Phàm đột nhiên nghe thấy từ trong hẻm nhỏ có một giọng nói gấp rút truyền tới, nhịn không được xoay người.