Chương 8: Nhảy cóc

Edit: Xích Ma

Tác Giả: Kiếm Nhược Lưu Thủy

______________________________________________________________

Diệp Thần về đến nhà, mở Wechat ra xem thì nhìn thấy có hơn mười tin nhắn gửi đến.

Diêu Lệ Lệ vậy mà nhắn một phát năm mười tin cho Anh.

Diệp Thần nhìn thoáng qua.

[💬 Thần Thần, còn nhớ lần đầu chúng ta mới gặp nhau không? Em nhìn thấy anh lần đầu thì đã yêu anh.]

[💬 Thần Thần, còn nhớ lần chúng ta dắt tay nhau đi phía sau trường học không?]

[💬 Thần Thần, em yêu anh, cầu xin anh lại cho em một cơ hội nữa, được không?]

. . .

Diệp Thần chỉ coi có mấy cái rồi trực tiếp đem Diêu Lệ Lệ kéo vào danh sách đen.

Đối với loại nữ nhân kỹ nữ coi trọng tiền bạc như vậy chỉ làm cho Diệp Thần cảm thấy buồn nôn.

Lâm San San: [💬 Tiểu ca ca, hôm nay rất cảm ơn anh, lần sau tôi mời anh ăn cơm.]

Diệp Thần trở về một đầu: [💬 Được, lúc nào rảnh thì gọi điện thoại cho tôi.]

Tô Uyển Nghi rất đơn giản: [💬 Hợp đồng đã ký, cảm ơn anh.]

Diệp Thần trả lời: [💬 cảm ơn như thế nào.]

Tô Uyển Nghi vừa mới từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy tin nhắn phản hồi của Diệp Thần, trên mặt lại nở một nụ cười.

Nam nhân thành công bên cạnh nàng không ít, nhưng Diệp Thần lại cho nàng một loại cảm giác không giống nhau.

Trầm tư một lát Tô Uyển Nghi liền trả lời: [💬 Anh nói xem.]

[💬 Lấy thân báo đáp đi.] Diệp Thần cười cười trêu chọc.

[💬 Được!]

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của đối phương Diệp Thần có hơi sửng sốt.

Có điều rất nhanh lại có thêm một tin nhắn gửi tới: [...💬 Chờ anh ở Thủ Phủ]

Diệp Thần nhìn thấy tin nhắn liền cười, phản hồi: [💬 Được!]

Nếu như là lúc trước, Diệp Thần nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng là hiện tại Diệp Thần đã có hệ thống, Anh đến Thủ Phủ cũng không phải là rất khó.

Ngày thứ hai, Diệp Thần tiếp tục mở Didi kiếm khách.

Liên tiếp kéo mấy hành khách vậy mà đều không thu được đánh giá tốt nào.

Lại có một hành khách ngồi lên xe Diệp Thần.

"Tiểu thư, hoan nghênh."

"Diệp Thần!" Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Diệp Thần xoay người lại nhìn cũng ngây ngẩn cả người: "Hà Giai!"

"Cậu thật làm tài xế Didi sao? Lúc đó nghe Phùng Đào nói, mình còn không tin đó."

Diệp Thần cười cười: "Xem ra cậu làm ăn cũng không tệ a!"

"Mình? Ha ha chỉ là mở một công ty nhỏ thôi, thu nhập xem như cũng không tệ, Diệp Thần không bằng cậu đến chỗ của mình đi, mình để cậu làm chức vụ quản lý, mình tin tưởng cậu nhất định sẽ không có vấn đề gì?"

Nghe Hà Giai nói, trong lòng Diệp Thần cảm thấy ấm áp.

Hà Giai Cũng giống như Phùng Đào biết mình làm tài xế Didi, nhưng không giống hắn chỉ biết khoe khoang, Hà Giai thì khác lại nghĩ đến việc giúp mình.

"Thanks, làm tài xế Didi rất tốt, được tự do hơn." Diệp Thần cười nói.

Thời điểm hai người học năm 2 trung học, ở trường học Diệp Thần và Hà Giai nổi danh là Kim Đồng Ngọc Nữ.

Mỗi một lần khảo sát Diệp Thần đứng nhất thì Hà Giai đứng thứ hai.

Hà Giai kìm nén ham muốn vượt qua Diệp Thần, thế nhưng cho đến khi tốt nghiệp cũng không làm đến.

Chính là bởi vì không cách, cho nên đối với nam nhân này nàng luôn nhớ mãi không quên.

Thậm chí trước khi tốt nghiệp, Hà Giai còn lén thổ lộ với Diệp Thần.

Diệp Thần lại nói: "Nếu như hai ta có thể gặp mặt tại Hoa Thanh, chúng ta sẽ ở bên nhau."

Hà Giai đã được như ước nguyện thi đậu Hoa Thanh, Nhưng Diệp Thần không biết vì sao lại thi rớt, chỉ là thi vào một Đại học bình thường.

Về sau hai người liên hệ càng ngày càng ít, rồi dần dần cũng liền phai nhạt.

Nghe nói Diệp Thần làm tài xế Didi, nàng có chút hoang mang, dù sao nam nhân kia cũng là mục tiêu của nàng.

Nhưng nhìn thấy Diệp Thần thoải mái như thế, Hà Giai đột nhiên có cảm giác rất hâm mộ.

"Nếu có cái gì cần mình giúp đỡ cứ gọi điện thoại cho mình, ngày mai họp lớp cậu có đến không? Mình làm chủ, địa điểm là ở khách sạn Hậu Thiên."

Diệp Thần nghe vậy nhẹ gật đầu: "Được, nếu rảnh mình nhất định sẽ đến!"

Lúc này, điện thoại di động của Hà Giai vang lên: "Cái gì, hạng mục của chúng ta bị hủy (PASS), tại sao có thể như vậy?"

"Còn có khả năng cứu vãn không?"

"Được, tôi đã biết."

Cúp điện thoại, sắc mặt Hà Giai có chút khó coi.

"Sao vậy? Gặp phải phiền toái à?"

Sắc mặt Hà Giai khó coi: "hạng mục mình đã chuẩn bị một năm, vốn là muốn ký hợp đồng, nhưng quản lý hạng mục bên công ty hợp tác đã bị đuổi việc, hạng mục của bọn mình cũng bị liên lụy, không cócách nào ký hợp đồng."

Quản lý Hạng mục bị đuổi việc?

Diệp Thần sửng sốt một chút rồi hỏi: "Cậu hợp tác không phải là Ức Đạt chứ."

"Làm sao cậu biết? Bọn mình vì hạng mục này mà bỏ vào không ít tiềm và công sức, mình còn vay ngân hàng không ít, hiện tại đột nhiên xảy ra vấn đề, nỗ lực hơn một năm bây giờ lại đổ sông đổ bể, công ty chỉ sợ là sẽ phá sản." Hà Giai cười khổ nói.

"Cậu có thể đến công ty Ức Đạt tìm Lâm tổng nói rõ sự việc một chút."

Hà Giai lắc đầu: "tập đoàn Ức Đạt là trong những xí nghiệp top đầu, công ty của mình chỉ là công ty nhỏ còn người ta là tổng giám đốc làm sao lại gặp mình đây?"

Diệp Thần nghĩ sự tình này quá đơn giản.

Công ty của nàng chỉ là công ty có quy mô hơn 30 triệu, nhưng còn Ức Đạt là tập đoàn có giá trị thị trường lên đến 10 tỷ.

Thậm chí muốn gặp quản lý hay Lâm tổng của tập đoàn Ức Đạt đều không có tư cách.

Diệp Thần cười cười: "Cậu không thử làm sao biết được? Đây có phải là phong cách cậu không? trong trí nhớ của mình Hà Giai là bé nhím nhỏ chẳng hề sợ hãi."

Hà Giai sửng sốt một chút, nhìn Diệp Thần hít sâu một hơi: "Được, vậy lập tức đến tập đoàn Ức Đạt, chẳng may nếu như họ không gặp, cậu phải miễn phí tiền xe cho mình."

"Nếu như họ gặp thì sao?" Diệp Thần cười nói.

"Nếu có thể gặp, mình sẽ mời cậu ăn tiệc."

"Không được, ăn tiệc không thích."

"Vậy cậu muốn như thế nào?"

Hà Giai phát hiện vừa nãy tâm trạng còn tràn ngập mù mịt, bây giờ cùng Diệp Thần hàn huyên vài câu vậy mà đã tốt hơn nhiều rồi.

"Nếu như họ gặp cậu, quy tắc cũ, nhảy cóc mười cái."

"Nhảy cóc?"

Hà Giai và Diệp Thần mỗi lần khảo sát đều đánh cược, người nào thua thì nhảy cốc mười cái.

Kết quả mỗi lần Hà Giai đều thua, mỗi lần khảo sát xong đều đến phía sau trường nhảy cóc cho Diệp Thần xem.

Bất quá khi đó chỉ là một thiếu nữ, còn hiện tại Hà Giai đã trở thành mỹ nữ tổng tài.

Nhảy...nhảy cóc có chút. . . !

"Ha ha, nếu như không nhảy, có thể sẽ không xuất hiện kỳ tích đâu!" Diệp Thần nhịn không được cười nói.

Hà Giai cắn răng, nhảy cóc thì tính là gì?

Kỳ thật, đối với việc Diệp Thần đề nghị, Hà Giai căn bản không có lòng tin.

Tổng giám đốc Ức Đạt, làm sao mà nàng muốn gặp thì gặp được.

Nếu như không phải do Diệp Thần dùng lời kí©h thí©ɧ nàng, nàng cũng sẽ không dây dưa vào việc này.

Nhảy cóc, nàng chắc chắn sẽ không thua, cho nên có gì mà sợ.

Rất nhanh, đã đến cửa cao ốc Ức Đạt.

Nhìn thấy cao ốc chọc trời xa hoa Diệp Thần nhịn không được mà xấu hổ.

Thân là tổng giám đốc công ty vậy mà Anh vẫn chưa tới công ty của mình lần nào.

Dừng xe xong, hai người đi vào tập đoàn Ức Đạt.

Đi đến bàn tiếp tân, Hà Giai nói với phục vụ tiếp tân: "Cô khỏe chứ, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Gia Hòa Hà Giai, tôi muốn gặp Lâm tổng."

Nhân viên lễ tân vội vàng nói: "Hà tổng cô khỏe chứ, đi theo tôi đến phòng khách, tôi thông báo Lâm tổng cô ấy lập tức tới ngay."

Hà Giai ngẩn người, tổng giám đốc tập đoàn Ức Đạt dễ gặp như vậy sao?

Trước kia, nàng muốn gặp Lâm Ly còn phải đặt lịch hẹn trước ba ngày.

Đi vào phòng khách hai người vừa mới ngồi trên ghế sa lon, rất nhanh có người bưng cà phê tới, phục vụ nhiệt tình như vậy, Hà Giai có chút không thích ứng được.

Tới tập đoàn Ức Đạt nhiều lần như vậy, nàng chưa từng có đãi ngộ tốt như vậy.