Chương 6: Không nên thân

Edit: Xích Ma

Tác Giả: Kiếm Nhược Lưu Thủy

______________________________________________________________

Xe Diệp Thần chỉ có thể ngồi hai người, có lúc gặp nhiều hành khách thì không tiện lắm, nên Diệp Thần đổi sang xe FAW.

Lại nhận được mấy đơn, tuy nhiên khách hàng đều đánh giá 5 sao, nhưng hệ thống vẫn chưa kích hoạt nhiệm vụ đánh giá.

Xem ra việc nhận được đánh giá cũng có tỷ lệ nhất định.

Vừa ra cửa lại tiếp một đơn, chỗ đến của đơn này là cửa hàng BMW 4S.

khởi động xe FAW đi tới giao lộ, một đôi nam nữ lên xe.

Sau khi lên xe, nam nhân nhìn thấy một bên mặt của Diệp Thần đột nhiên kêu lên: “Diệp Thần.”

Diệp Thần quay đầu xem xét thì ngây ngẩn cả người, thật là trùng hợp, hai người ngồi đằng sau ngồi lại là bạn học cũ.

“Diệp Thần, không nghĩ tới thật là cậu.” Phùng Đào hưng phấn cười nói.

Nữ hài bên cạnh Phùng Đào có chút khó tin mà hỏi: “Diệp Thần, cậu thế nào lại chạy Didi.”

Diệp Thần cười cười: “Chạy Didi rất tốt, có nhiều thời gian tự do hơn .”

Phùng Đào gật đầu nói: “Hiện tại kinh tế bị đình trệ, công việc không dễ tìm, cậu nhìn tôi này, làm việc liều mạng nhiều năm như vậy mới được lên làm quản lý.”

Diệp Thần nghe Phùng Đào cảm thán có chút im lặng.

Phùng Đào là đang cảm thán về cuộc sống khó khăn sao? Rõ ràng là đang khoe khoang mà.

Phùng Đào thở dài rồi tiếp tục nói: “Tôi làm việc ở Ma Đô đã nhiều năm, mới mua được ngôi nhà 110 mét vuông tại trung tâm thành phố, trả nợ được không ít, hôm nay Lỵ Lỵ cùng với tôi đi mua xe BMW, BMW series 7 mua không nổi, nên tôi đành mua loại hệ 5, nghèo rớt mồng tơi mà!”

Diệp Thần lái xe, nghe Phùng Đào khóc lóc khoe khoang, khóe miệng giật giật, không nói gì.

Một bên Điền Lỵ Lỵ nói ra: “Phùng Đào anh thật là có bản lĩnh, ai cũng không nghĩ tới, học bá lúc trước lại chạy Didi, còn anh chỉ là học tra vậy mà bây giờ thành quản lý.”

Nói xong Điền Lỵ Lỵ cố ý xấu hổ cười cười: “Diệp Thần, cậu coi miệng thúi của tôi này, cậu tuyệt đối đừng để ý, tôi không có ý gì khác.”

Diệp Thần cười cười: “Không sao!”

Rất nhanh xe đã tới chỗ cần đến.

Phùng Đào cười nói: “Diệp Thần, có muốn hay không cũng tới giúp tôi xem xe, cũng cảm thụ mị lực BMW một chút?”

Diệp Thần cười cười: “Không cần, tôi còn nhiều đơn lắm, đúng rồi, nhớ đánh giá 5 sao cho tôi đó.”

Phùng Đào nhẹ gật đầu: “Nhất định, suýt nữa quên mất một việc, sắp tới chúng ta sẽ họp lớp, tôi mời khách, ở khách sạn lớn Hậu Thiên, cậu nhất định phải tham gia đó.”

“Được, đến lúc đó tôi rảnh nhất định sẽ đi.”

Diệp Thần nhìn ra Phùng Đào là muốn khoe khoang với Diệp Thần, bất quá trong mắt Diệp Thần, Phùng Đào khoe khoang với sự đần độn không có gì khác biệt.

Khoe khoang với lão tử, cậu xách giày cũng không xứng.

Nhìn thấy Diệp Thần đã rời đi, Điền Lỵ Lỵ thở dài: “Ai, không nghĩ tới nam thần hiện tại thảm như vậy.”

Phùng Đào cười lạnh nói: “Đúng vậy, không biết mấy bạn học nữ khi biết Diệp Thần chạy Didi thì có cảm giác gì.”

Điền Lỵ Lỵ kéo Phùng Đào cánh tay: “Vẫn là Đào ca của chúng ta có bản lĩnh, Diệp Thần dáng dấp đẹp trai học giỏi thì sao, không phải chỉ là tài xế Didi thôi sao, còn Đào ca thì đi xe BMW.”

Phùng Đào ngại ngùng cười cười: “Ha ha, anh kỳ thật rất bình thường.”

Nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ, điện thoại di động Diệp Thần vang lên lên, là mẹ gọi tới.

“Diệp Thần, hôm nay họ hàng thân thích nhà chúng ta hội tụ, bây giờ con đến đây đi.”

“Vâng.” Diệp Thần nhíu mày cúp điện thoại.

Đối với việc hội tụ gia đình này, Diệp Thần vô cùng mâu thuẫn.

Mỗi một lần hội tụ, bác của hắn đều sẽ thổi phồng con trai mình được lên làm quản lý, sau đó cả bàn trưởng bối giống như công khai xử lý tội lỗi việc Diệp Thần làm tài xế Didi.

Cái gì mà có tiền đồ, không có chí khí, phế vật!

Nếu như không phải là không muốn để cha mẹ khó xử, hắn lười đến đó.

Diệp Thần sau khi về đến nhà, khởi động xe Pagani Aoelus chạy thẳng đến khách sạn.

Trở lại biệt thự, thay quần áo khác, khởi động xe Pagani, Diệp Thần đi đến khách sạn nơi hội tụ gia đình.

Nhìn thấy Diệp Thần chạy xe sang trọng, bảo an vội vàng đến đón.

“Tiên sinh, xe của ngài dừng ở đây ạ.”

Diệp Thần sửng sốt một chút: “Tôi đỗ đại chỗ nào đó là được rồi.”

Tuy đi xe sang trọng, nhưng Diệp Thần cũng không muốn chiếm dụng nơi công cộng.

“Không được, tiên sinh, xe ngài mắc như vậy, vẫn là chiếm hai chỗ đậu đi, nếu như bị xe khác quẹt trúng chúng tôi đền không nổi.”

Diệp Thần cũng biết bảo an khó xử, gật đầu cười, lái xe vào chỗ đậu mà bảo an đã chỉ.

“Cám ơn.”

“Việc nên làm!”

Diệp Thần đi vào nhà hàng, đội trưởng bảo an nói với tiểu ca bảo an: “Mấy người các ngươi nhìn chằm chằm chiếc xe này, xe này hơn 30 triệu xướt mẻ một chút da chúng ta kiếm tiền cả đời cũng đền không nổi đâu.”

...

Diệp Thần đi vào nhà hàng, họ hàng thân thích đều đã đến đông đủ.

“Xin lỗi, con tới muộn.”

“Hừ, không nói làm sao được, ăn một bữa cơm một đám trưởng bối...đều Chờ ngươi, thật không có quy củ.” bác cả lạnh lùng nói.

“Anh cả, anh cũng phải thông cảm Tiểu Thần nha, lái Didi để kiếm tiền, người ta còn phải cưới vợ, đương nhiên phải giành giật từng giây để chạy nhiều đơn rồi.” thím 2 một bên cũng âm dương quái khí nói ra.

“Lái Didi, mặt mũi Diệp gia chúng ta đều bị nó vứt sạch.” Bác cả lạnh hừ một tiếng, gương mặt biểu lộ xem thường Diệp Thần.

Nếu như là trước đó, Diệp Thần khẳng định sẽ buồn bực, nhưng là lần này, Diệp Thần chẳng những không có buồn bực, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười ngồi vào chỗ trống.

Cha Diệp Chính là người đàng hoàng, nghe anh cả răn dạy con trai mình, có chút bất mãn bất quá cũng không nói gì.

Mẹ Lý Tú Anh thật thà nói ra: “Tiểu Thần khẳng định là kẹt xe trên đường nên mới tới muộn, mà Tiểu Đào không phải cũng không tới sao?”

Bác cả lạnh hừ một tiếng: “Nhà Diệp Thần cô có thể so với Tiểu Đào sao? Tiểu Đào chúng ta đã lên làm quản lý, tiền lương 20 ngàn, bận rộn công việc nên đến trễ cũng không thông cảm được sao.”

“Xin lỗi, con tới chậm.”

Lúc này, là một mỹ nữ trẻ tuổi mang 80 điểm giá trị nhan sắc đi đến.

Các họ hàng thân thích ánh mắt không giống nhau nhìn người mới tới.

Thậm chí tất cả đều đứng lên.

“Tiểu Đào tới, ai nha đây là bạn gái của con sao, thật xinh đẹp.”

“Tiểu Đào làm công việc quản lý bận rộn như vậy, còn tới tham hội tụ gia đình, quá hiếm có.”

Nhìn thấy họ hàng trong nhà nịnh hót, Diệp Thần trong lòng cười lạnh.

Nếu như trước đó, trong lòng của hắn sẽ có mấy phần khó chịu, nhưng là hiện tại, 20 ngàn tiền lương, trong mắt hắn cùng với ăn mày khác nhau ở chỗ nào.

Diệp Đào cùng bạn gái ngồi xuống, người cũng đến đông đủ, tiệc rượu cũng bắt đầu.

Trong bữa tiệc họ hàng đều mời rượu Diệp Đào, đám người này đều nhanh đem Diệp Đào nâng lên trời.

Mẹ Lý Tú Anh đẩy Diệp Thần một cái nhỏ giọng nói: “Tiểu Thần, con kính Tiểu Đào một ly đi, bây giờ người ta đã là quản lý, coi có thể hay không đem con điều đến công ty bọn họ làm.”

“Mẹ, con không cần, lái Didi rất tốt.” Diệp Thần nói nhỏ, nhưng mọi người trong bữa tiệc đều nghe được.

“Ba!”

Bác cả nghe vậy tức giận vỗ bàn một cái.

“Diệp Thần, cậu xem Tiểu Đào đi, nhìn nhìn lại cậu xem, đều là từ đại học đi ra, làm sao mà chênh lệch lớn như vậy? lái Didi? Lái Didi có thể có tiền đồ gì?”

“Thì đúng vậy, Tiểu Thần con muốn tìm công việc, mọi người cũng cảm thấy con mặt mũi sáng sủa, nhưng con lại nói con lái Didi, để chúng ta thật mất mặt.” Bác 2 khiển trách.

“Con dựa vào sức lao động của chính mình kiếm tiền cũng không trộm không đoạt của ai cả, có cái gì mà mất mặt.” Diệp Thần phản bác.

“Mày... Mày... Còn học thói mạnh miệng.” Bác cả giận đến toàn thân run rẩy.

“Lão tam, anh nói đi làm sao nuôi một đứa con hỗn láo như thế.” Bác cả hận không thể tiến lên tát Diệp Thần 1 cái.