Chương 4: Bạn gái cũ châm biếm

Edit: Xích Ma

Tác Giả: Kiếm Nhược Lưu Thủy

______________________________________________________________

“Ui, đây không phải San San sao? Ai nha, tôi quên cô đã bị khai trừ, năng lực làm việc kém cõi nhất công ty xứng đáng bị khai trừ.” Dương Đào châm chọc nói.

Lâm San San nghe như vậy có chút ủy khuất nhưng không có lên tiếng.

Kỳ thật không phải năng lực làm việc của nàng kém cõi, mà là bên trong công ty có mấy nhân viên cũ khi dễ nàng là người mới, căn bản không cho nàng cơ hội tiếp xúc với khách hàng.

Mỗi ngày nàng chỉ là làm những việc lặt vặt chạy trước chạy sau, trợ giúp photo giấy tờ khách hàng.

"Tôi làm xong đơn này, thì sẽ rời chức .”

“Đây là khách hàng mà cô mang tới?” Dương Đào trêu tức nhìn lấy Diệp Thần.

Khi thấy Diệp Thần mặc đồng phục Didi, nhịn không được cười ha hả.

“Ha ha, Lâm San San, ngươi đùa cái gì vậy, mang theo một tên tài xế Didi đến mua nhà?” Dương Đào châm chọc nói.

“Hắn có thể mua nổi sao?”

“San San, tôi biết cô rất sĩ diện, cũng không cần tìm một tên tài xế Didi bên ngoài chứ.”

Mấy người bán hàng nhìn thấy Diệp Thần mặc đồng phục Didi gương mặt gợi lên vẻ xem thường.

Diệp Thần cũng đại khái hiểu tình cảnh của Lâm San San khi làm việc ở đây cười nhạt một tiếng: “San San, giới thiệu cho tôi tòa nhà đắt nhất ở đây.”

“Tòa nhà đắt nhất?” Nghe Diệp Thần, Dương Đào cùng mấy nhân viên bán hàng còn lại đều ngây ngẩn cả người.

Dương Đào lạnh như băng nói ra: “Anh chỉ là tên chạy Didi, hỏi tòa nhà đắt nhất làm gì? anh mua được sao? Nói cho anh biết, tòa nhà ở đây, mỗi mét vuông là 50 ngàn, ngay cả nhà vệ sinh không biết anh mua nổi hay không, không có tiền mà đòi trang bức!”

Lâm San San nhỏ giọng nói: “Thần ca, được rồi.”

Nàng biết Diệp Thần là vì nàng nên mới nói như thế, nhưng là nơi này biệt thự thật quá mắc.

Một tòa biệt thự đắt nhất gần 200 triệu, Lâm San San làm sao có thể để Diệp Thần vì nàng vung tiền như rác.

Nghe lời của Lâm San San, Dương Đào càng là xác định Diệp Thần mua không nổi biệt thự nơi này châm chọc nói: “Đúng rồi, anh ra vùng ngoại thành mua một ổ bồ câu mà ở, không nên ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”

Diệp Thần lông mày nhíu lại nói: “Cái tòa biệt thự giữa hồ này là đắt nhất của các người, ta mua.”

Cái gì?

Trong nháy mắt, toàn bộ người xung quanh đều tĩnh.

Tất cả nhân viên bán hàng đều kinh ngạc.

Ngôi biệt thự kia giá trị 160 triệu, tòa nhà này là tòa đắt nhất ở lầu vương.

Vừa mới nãy tiểu ca Didi nói cái gì, hắn muốn mua tòa nhà này?

Dương Đào ngây dại.

Những người xung quanh cũng là cả kinh mở to hai mắt.

Lâm San San cũng ngây ngẩn cả người, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Thần ca, anh muốn mua biệt thự giữa hồ?”

Diệp Thần nhẹ gật đầu cười nói: “Ừm, đúng, cô là nhân viên nơi này có thể giảm cho tôi một chút không.”

“A! Được, tôi đi nói với quản lý một tiếng.” Lâm San San kinh hỉ nói.

Lâm San San gọi một cú điện thoại, rất nhanh một người mặc tây phục quản lý, đầu đầy mồ hôi chạy vào.

“San San, cô thật sự bán tòa biệt thự 160 triệu?”

Dương Đào hoàn toàn không thể tin vào tai của mình.

Vừa nãy ả còn châm biếm Diệp Thần ra vùng ngoại ô mua một ổ cái bồ câu ở, bây giờ người ta trực tiếp mua một tòa 160 triệu ở lầu vương.

Quản lý Trần thử thăm dò: “Giang tiên sinh, biệt thự này giá gốc 160 triệu, anh là bạn của San San, chúng tôi sẽ giảm cho anh 20%, 128 triệu anh thấy thế nào?”

“Không thành vấn đề, quét thẻ đi.” Diệp Thần nhẹ gật đầu.

“Giả, nhất định là giả.”

Dương Đào trong lòng cầu nguyện, bởi vì năng lực làm việc kém cõi của Lâm San San đứng thứ nhất , thì ả đứng thứ hai, nếu như Lâm San San thật đem biệt thự đó bán đi, thì người bị khai trừ sẽ là ả.

Diệp Thần lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Lâm San San: “Tốt, trực tiếp quét thẻ rồi làm thủ tục đi."

Dương Đào đi theo Lâm San San kiểm định.

Khi thấy quét thẻ thành công, Dương Đào triệt để choáng váng.

Tiểu ca Didi thật là phú nhị đại!

“Diệp tiên sinh, chúc mừng ngài, trở thành chủ nhân của biệt thự giữa hồ, tôi giúp ngài làm thủ tục bất động sản.” Trần quản lý kích động nói ra.

Diệp Thần gật đầu nói: “Đúng rồi, nhân viên của các người tố chất quá kém, tài xế Didi thì sao, ngay cả Pagani còn có? thì mua không nổi biệt thự sao? Nếu như không phải nể mặt mũi San San, ta chắc chắn sẽ không mua biệt thự này.”

Lúc này, những nhân viên kia mới nhìn ra ngoài cửa ánh mắt ngừng lại tại chiếc Pagani kia.

Bọn họ quả thực mộng bức đến bùng nổ.

Trong tiểu thuyết mới có phú nhị đại trong truyền thuyết trãi nghiệm cuộc sống vậy mà bây giờ xuất hiện tại trước mặt bọn họ.

Nhất định là như vậy!

Tiểu ca Didi này nhất định là phú nhị đại siêu cấp!

Chạy Didi, cũng là để trãi nghiệm cuộc sống!

Diệp Thần cười cười: “Đúng rồi, có thể dẫn tôi đi xem nhà không?”

Trần Sơn nhẹ gật đầu nhìn thoáng qua Lâm San San: “Ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không mau bồi Diệp tiên sinh đi xem nhà?”

Lâm San San ngơ ngác nhẹ gật đầu cùng Diệp Thần nói ra: “Diệp tiên sinh, mời đi theo tôi, tôi mang ngài đi xem nhà.”

Nhìn thấy Diệp Thần cùng Lâm San San rời đi, nữ hài xung quanh đều mang theo vẻ hâm mộ.

“San San quá hạnh phúc, vậy mà câu được phú nhị đại có tiền như vậy.”

“Thì đúng vậy a, nhất định là bởi vì San San, phú nhị đại này mới mua biệt thự nơi này.”

“Vì bạn gái vung tiền như rác, ô ô ô, ta cũng muốn có bạn trai như vậy.”

Trần Sơn lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Đào: “Dương Đào, vừa rồi ngươi vậy mà nhục mạ khách hàng tôn quý của chúng ta như thế, ngươi biết không? đơn mua nhà này xém chút thất bại.”

“Quản lý Trần, ta...”

Trần Sơn khoát tay áo: “Tốt, không cần nói, ngươi bị khai trừ, lập tức lấy tiền lương rồi đi đi.”

Dương Đào sắc mặt trắng bệch, bịch ngồi xuống mặt đất.

Ả vừa nãy còn đang cười nhạo Lâm San San, không nghĩ tới nhanh như vậy người bị khai trừ biến thành chính mình.

Diệp Thần lái xe, sau năm phút, dọc theo đường tiểu khu, đi tới biệt thự giữa hồ.

Dừng xe ở bên cạnh biệt thự, Diệp Thần cùng Lâm San San xuống xe.

Biệt thự xây ở trên đảo nhỏ, xung quanh ven hồ, phong cảnh vô cùng tốt.

Lâm San San nói ra: “Diệp tiên sinh ngài nhìn phong cảnh xung quanh trước, bởi vì ngài là người lần đầu tiên vào ở, cần đem tin tức của ngài cung cấp cho bất động sản.”

“Được rồi.” Diệp Thần nhẹ gật đầu.

Diệp Thần đi tới bên hồ, mặt hồ sóng nước lấp loáng, gió nhẹ thổi tới lộ ra một cỗ hương hoa.

Thật không nghĩ tới, tại Ma Đô tấc đất tấc vàng vậy mà lại có biệt thự tốt như vậy.

“Diệp Thần, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Bỗng nhiên sau lưng truyền đến thanh âm một nữ nhân.

Nhìn đến sau lưng, Diệp Thần sửng sốt một chút.

Bạn gái cũ Diêu Lệ Lệ.

Nhìn thấy Diệp Thần mặc đồng phục Didi, Diêu Lệ Lệ trên mặt lộ ra biểu tình hài hước.

“Diệp Thần, anh vậy mà chạy theo tôi tới nơi này, tôi nói qua rồi chúng ta không thể nào, ta sẽ không tìm một tài xế Didi làm bạn trai.”

“Không có ý tứ, tôi không phải tới đây tìm cô, tôi tới nơi này xem nhà .” Diệp Thần từ tốn nói.

Diêu Lệ Lệ nghe vậy phì cười: “Xem nhà, một tên tài xế Didi chạy tới đây xem nhà, anh có biết nhà nơi này 1 mét vuông bao nhiêu tiền hay không, anh chạy Didi cả đời cũng không mua không nổi nhà nơi này.”