Chương 34: Trà xanh đi nhờ xe (1)

Diệp Thần cười nói: "Nếu như anh rảnh rỗi có thể cùng tôi hẹn hò, đúng không?"

"Không phải? Tối nay tôi tổ chức tiệc, mọi người đều có bạn trai, nhưng tôi vẫn còn độc thân." Đông Tiểu Nhã có chút ngượng ngùng nói.

“Cô muốn tôi đóng giả làm bạn trai của cô?” Diệp Thần cười nói.

“Ừ, nếu không muốn thì thôi.” Đông Tiểu Nhã cố ý nói.

“Được, tối nay tôi cũng có việc khác rồi.” Diệp Thần gật đầu.

“Này, sao anh lại như thế, không biết dỗ con gái sao?” Đông Tiểu Nhã tức giận nói.

Diệp Thần cười: "Đùa thôi, buổi tối tôi sẽ đưa Dương Mễ Mễ ra sân bay, sau khi xong việc tôi sẽ đi họp lớp với cô, được không?"

"Được! Nếu anh không tới, tôi sẽ không cho anh biết tay." Đông Tiểu Nhã nắm chặt tay.

Trước mặt khán giả, Đông Tiểu Nhã cảm thấy mình giống như một tảng băng xinh đẹp, nhưng ở trước mặt Diệp Thần, Đông Tiểu Nhã lại đáng yêu như một cô bé hoạt bát.

Dương Mễ Mễ, tối nay phải về Ma Đô, nên Diệp Thần phải đưa Dương Mễ Mễ đến sân bay trước.

Đông Tiểu Nhã vừa gọi điện thoại, một chiếc xe Mercedes-Benz đã đậu ở lối vào của đoàn.

Là một trong tứ tiểu hoa đán nữ ở Trung Quốc, Đông Tiểu Nhã chắc chắn phải có xe bảo mẫu riêng.

Lý do cô ấy tiếp tục bắt xe của Diêpj Thần cũng là vì cô ấy muốn dành nhiều thời gian hơn cho Diệp Thần.

Ngay khi Đông Tiểu Nhã lên xe, điện thoại đã vang lên.

"Tiểu Nhã, mình đang ở sân bay, đến đón mình đi."

Đông Tiểu Nhã hơi ngượng ngùng vì còn phải quay vài đoạn quảng cáo.

Nhưng khi còn học đại học, dù sao hai người là bạn thân của nhau.

Đột nhiên, Đông Tiểu Nhã hai mắt sáng lên, Diệp Thần không phải vừa mới đi sân bay sao?

Vì vậy Đông Tiểu Nhã nói: "Thôi, mình có việc phải làm, nhờ bạn mình đến đón cậu được không?"

"Bạn của cậu? Sẽ không phải là bạn trai, đúng không?"

Nghe Hồ Lệ Lệ nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Đông Tiểu Nhã đột nhiên đỏ bừng.

Nghe thấy Đông Tiểu Nhã không nói gì, Hồ Lệ Lệ ở đối diện mỉm cười: "Haha, hẳn là...Ừm, mình sẽ đợi anh ta ở sân bay. Mình muốn xem đại gia có thể lừa Tiểu Nhã của chúng ta là ai đây. "

Cúp điện thoại, Đông Tiểu Nhã gọi cho Diệp Thần.

"Diệp Thần, bây giờ anh có ở sân bay không?"

Diệp Thần gật đầu: "Đúng vậy, tôi chuẩn bị rời đi."

"Tôi có một người bạn tình cờ đến Kinh Đô. Cô ấy đang ở sân bay. Cô ấy cũng tham dự bữa tiệc vào buổi tối. Anh có thể đưa cô ấy trở lại không?"

"không vấn đề gì."

Đông Tiểu Nhã cúp điện thoại, gửi cho Diệp Thần một bức ảnh và số di động của người bên kia.

Diệp Thần sững sờ khi nhìn thấy bức ảnh, bởi vì cô gái trong bức ảnh đang đứng cách đó không xa với một chiếc vali.

Anh mỉm cười bước đến bên người đẹp.

Người đẹp choáng váng khi nhìn thấy Diệp Thần.

Anh này đẹp trai quá!

Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ đồng phục làm việc của Didi trên người Diệp Thần, vẻ ngạc nhiên trên gương mặt cô ta lập tức biến mất.

Cô không còn là cô gái nhỏ mới ra trường, sau bao nhiêu năm ở trong xã hội, cô biết trai đẹp chỉ cần nhìn là được, muốn xài thì phải là phú ông giàu có.

Diệp Thần cười nói: "Mỹ nhân, có muốn đi nhờ không?"

Hồ Lệ Lệ lắc đầu: "Không."

Diệp Thần nói: "Tiểu Nhã nhờ tôi đến đón."

“Anh là bạn của Tiểu Nhã?” Lần này đến lượt Hồ Lệ Lệ ngạc nhiên.

Đông Tiểu Nhã là một ngôi sao của Hoa ngữ, làm sao lại có một người bạn như vậy?

Cái nha đầu này, chắc là nhìn chàng trai này đẹp trai, nếu cô ấy không quay đầu lại thì phải thuyết phục cô ấy.

Trên mặt Hồ Lệ Lệ hiện lên một nụ cười ngượng ngùng: "Vậy anh là bằng hữu của Tiểu Nhã, vậy đi thôi."

Diệp Thần nói: "Tôi giúp cô kéo vali."

Hồ Lệ Lệ lắc đầu: "Không, vali không nặng lắm."

Từ trong ánh mắt phù phiếm của Hồ Lệ Lệ, Diệp Thần hiểu ra, cô ta rõ ràng nhìn thấy anh mặc đồng phục tài xế Didi, nên xem thường anh.

Tại sao!

Bây giờ phụ nữ sao lại toàn là trà xanh như thế.

Diệp Thần thở dài.

“Nhân tiện, anh lái xe gì vậy?” Hồ Lệ Lệ đột ngột hỏi.

Cô ta lo lắng không biết Diệp Thần có đang lái một chiếc FAW bị hỏng hay gì đó không.

Dù gì cô ta cũng là người có địa vị, đi xe kiểu đó thì ngại quá.

Diệp Thần nhìn thấy Hồ Lệ Lệ đang suy nghĩ gì, cười nói: "Ồ, là FAW, tuy rằng hỏng một chút, nhưng vẫn có thể lái được."

Hồ Lệ Lệ như sắp gục ngã, biết vậy vừa rồi cô ta cũng không đi nhờ xe rồi.

Nhưng bây giờ cưỡi hổ cũng khó.