Edit: Xích Ma
Tác Giả: Kiếm Nhược Lưu Thủy
Lúc này, Diệp Trần trên người có cảm giác khó hiểu.
Đôi mắt của anh nổi loạn và tàn nhẫn, nhưng anh có một khí chất có phần hấp dẫn.
Không chỉ cô ấy mà các thành viên khác trong đoàn đều sững sờ khi nhìn thấy Diệp Thần.
"Quá giống."
"Ừ, quả thực là một đặc vụ át chủ bài."
"Ánh mắt, khí chất của anh ấy, trời ơi, quá giống với nhân vật Trịnh Diệu Tiên trong kịch bản mà tôi từng xem."
Hầu hết các thành viên trong đoàn đã đọc kịch bản.
Diệp Trần cao 1,8m, anh tuấn tú, lúc này trên người toát ra một loại tàn nhẫn đáng sợ, đồng thời trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Loại khí chất này gần giống với đặc vụ át chủ bài Trịnh Diệu Tiên đã miêu tả trong kịch bản.
Diệp Thần mặc một bộ quân phục, và anh ấy toát ra khí chất độc đoán trong cử chỉ của mình.
Loại khí chất này không khác gì trong kịch bản.
Ngay cả khi đối mặt với sát ý của Diệp Thần, nhiều người không khỏi nuốt nước bọt.
Xem ra nếu không cẩn thận sẽ trực tiếp bị quân thống trong truyền thuyết gϊếŧ chết.
Cảm giác đó chỉ đơn giản là quá tinh tế.
"Người anh em, khí chất của anh thật tuyệt vời. Quá giống anh hùng trong kịch bản."
"Đúng vậy, tôi vừa nhìn thấy anh, là tôi cảm thấy như mình đã quay trở lại thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc."
"Fuck, nó quá tuyệt vời. Anh không cần phải di chuyển anh ciws đứng đó. Anh là đặc vụ át chủ bài huyền thoại của đảng chúng tôi."
Mọi người trong đoàn đều khen ngợi với những biểu cảm gây sốc.
Đông Tiểu Nhã cũng an tâm.
Cô ấy nhìn Diệp Thần bằng đôi mắt đẹp, vừa rồi Diệp Thần khiến cô ấy quá sửng sốt.
Đông Tiểu Nhã đã đóng phim với nhiều diễn viên, thậm chí với một số diễn viên cấp đế.
Nhưng Đông Tiểu Nhã cảm thấy thời điểm khi nhìn thấy Diệp Thần, cô như đột nhiên tiến vào vở kịch.
Dường như đứng trước mặt cô là người quân thống Lục ca nàng yêu.
Khi người khác nhìn thấy Diệp Thần, đó là cảm giác ghen tị, nhưng trong mắt cô ấy lại là tình yêu sâu đậm.
Tên này thậm chí không cần phải diễn, chỉ cần đứng ở đó cũng trở thành một đặc vụ hoàn hảo.
"Tiểu Nhã, chụp ảnh cho tôi."
Diệp Thần cười nói.
“Ừ!” Lời nói của Diệp Thần đưa Đông Tiểu Nhã trở về thực tại.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, hướng vào Diệp Trần.
Nhấp!
Nhìn Diệp Trần trong ảnh, Đông Tiểu Nhã sững sờ.
Cô ấy có cảm giác rằng nếu Diệp Thần đóng vai này, anh ấy chắc chắn sẽ nổi tiếng.
“Diệp Thần, chờ tôi ở đây.” Đông Tiểu Nhã đột nhiên nhớ tới cái gì, liền chạy ra ngoài.
Tổ đạo diễn, Trương Mưu đang nghe điện thoại.
"Lý Đồng, Tiểu Nhã đã đến rồi. Khi nào thì đến?"
"Cái gì? Ngày mai? Lý Đồng, anh đi quá xa rồi. Tiểu Nhã cũng là một ngôi sao hạng A. Anh hỏi tôi giải thích với cô ấy như thế nào?"
“Ba!” Trương Mưu tức giận cúp điện thoại.
Lúc này Đông Tiểu Nhã bước vào.
Nhìn thấy Đông Tiểu Nhã, Trương Mưu mỉm cười.
"Đạo diễn Trương, chúng ta không cần phải đợi Lý Đồng nữa."
“A!” Trương Mưu sững sờ.
Ngay lập tức ang ta nói nhanh, "Tiểu Nhã, tôi biết đây là do công việc của chúng tôi không được hoàn thành tốt, đừng tức giận, tôi ..."
Trương Mưu chưa nói hết lời, Đông Tiểu Nhã đã kéo anh và nói: "Đạo diễn Trương, tôi sẽ đưa anh đi gặp người thích hợp với vai diễn này hơn bất kỳ ai khác."
“Cái gì?” Trương Mưu cũng sửng sốt.
Anh ta vốn tưởng rằng Đông Tiểu Nhã đang nói đùa, nhưng nhìn săc mặt cô lại không giống đùa.
Vì vậy, Trương Mưu đi theo Đông Tiểu Nhã vào phòng thay đồ.
Vừa tới cửa phòng thay quần áo, đã thấy rất nhiều nhân viên tụ tập ở cửa.
Mọi người đều chụp ảnh Diệp Thần bằng điện thoại di động.
Trương Mưu có chút tò mò.
Các thành viên trong đoàn phim về nguyên tắc đều đã nhìn thấy qua việc đời, nhưng hiện tại bọn họ đều vây quanh một người để chụp ảnh.
Ngay cả khi siêu sao tới, những nhân viên này chưa bao giờ như thế này!
Trương Mưu có chút tò mò, hắn là ai mà có năng lực như vậy.
“Đạo diễn Trương, nhìn mấy người bên trong không.” Đông Tiểu Nhã chỉ vào Diệp Thần nói.
Trương Mưu sững sờ khi nhìn thấy Diệp Thần đứng trong đám đông.
Diệp Thần mặc quân phục đứng trong đám đông,
Khuôn mặt của anh nghiêm nghị, và đôi mắt đen của anh sáng lên với ánh sáng quyến rũ.
Loại tính khí này gần giống với Trịnh Diệu Tiên, nhân vật trong vở kịch của anh ta.
Hítt!
Trương Mưu cũng hít vào một hơi khí lạnh.
Là một đạo diễn có tiếng ở Trung Quốc, anh ta không biết đã từng làm việc với bao nhiêu ngôi sao lớn.
Đặc biệt trong các bộ phim về điệp viên, Trương Mưu cũng đã từng gặp gỡ nhiều sao nam Hoa ngữ với tài diễn xuất tuyệt vời.
Nhưng khí chất toát ra từ Diệp Thần quá thật.
Anh ta dường như nhìn thấy Trịnh Diệu Tiên trong vở kịch, đang đứng trước mặt anh ta.
Diệp Thần thậm chí không cần phải diễn, anh ấy giống như anh hùng trong kịch bản của "Cánh diều", một người dũng cảm và đa mưu túc trí, gϊếŧ người quyết đoán, dám yêu dám hận.
Loại khí chất này cho dù là nhân vật kịch cổ trang cũng khó có thể diễn hoàn hảo, nhưng Diệp Thần không cần phải diễn, vì chính mình đã có khí chất này.
Diệp Trần ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Trương Mưu.
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của Trương Mưu bắt gặp ánh mắt của Diệp Thần.
Anh ta cảm thấy tim đập loạn xạ, trong ánh mắt ấy tràn đầy khát máu lạnh lùng, ngay cả trái tim cũng rùng mình một cái.
Tê!
Trương Mưu hít thở sâu và hồi phục sau cú sốc vừa rồi.
Cú sốc vừa rồi của Diệp Thần đối với anh ta là quá thật.
Ánh mắt Diệp Thần sâu thẳm phức tạp, khiến hắn khó hiểu, thậm chí khiến hắn có chút ghen tị.
Loại hào quang này, như thể Trịnh Diệu Tiên, nhân vật trong vở kịch, đang đứng trước mặt anh.
Là một đạo diễn vĩ đại, anh ta đã nhìn thấy qua việc đời, nhưng anh ấy chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là thanh niên này mới ngoài hai mươi tuổi, sao lại có khí chất như vậy?
"Đạo diễn Trương, anh thấy thế nào?"
"Không cần đợi Lý Đồng, nam chính là của cậu ta."
Nói xong, Trương Mưu bình tĩnh lại và bước về phía Diệp Thần với những sải chân lớn.