Sáng hôm sau Hạ Ngôn đi qua đó, buổi chiều cô còn phải quay lại trường học.
Buổi chiều ở trường sẽ có buổi tuyên truyền hướng nghiệp, cô hiện đang học đại học năm tư, sắp tốt nghiệp, Hạ Ngôn nghĩ phải thử đi tìm việc làm.
Cô chưa từng đi làm. Cuộc sống bình thường rất nhiều người nên có, mà cô không có cơ hội trải nghiệm qua.
Từ nhỏ đã mang bệnh tim bẩm sinh, làm cô mất đi rất nhiều thứ bình thường trong cuộc sống mà mọi người nên có, nhưng có cẩn thận đến đâu dường như vẫn không giúp cô được sống lâu hơn.
Bây giờ được sống lại lần nữa, Hạ Ngôn muốn sống cuộc sống bình thường một chút.
Cô cũng không biết chuyện này có tính là trọng sinh hay không. Mấy ngày trước khi thức dậy, giống như cô đã rơi vào một giấc mộng đầy màu sắc, xung quanh cô tất cả không thay đổi, ba mẹ, em gái, thân thể yếu ớt bệnh hoạn của mình, tất cả đều giống cuộc sống cô đã trải qua.
Nhưng cô biết Thẩm Cận, cô với anh kết hôn năm năm, có một bé gái hai tuổi, tên là Đồng Đồng.
Nhưng dường như anh không nhận ra cô.
Ký ức của cô dừng lại ở thời điểm trong phòng ICU của bệnh viện, cô nhờ Kiều Thời gửi Đồng Đồng ở chỗ ba mẹ mình, cô biết mẹ anh không thích con gái lắm. Nếu cô mất anh sẽ có vợ khác, gia đình mới, con gái cô ở trong nhà anh sẽ trở thành dư thừa. Cô không muốn làm cho cuộc sống con gái mình trở thành một bi kịch khác.
Ngoài cửa anh nóng nảy muốn xông vào là ký ức sau cùng của cô về anh. Đó là lần duy nhất cô thấy được sự cuồng loạn trên gương mặt chưa từng gợn sóng của anh.
Hạ Ngôn không biết, rốt cuộc là cô chết hay còn đang sống. Là trở về quá khứ, bắt đầu lại một cái năm năm khác, hay tất cả những ký ức lúc cô cùng anh kết hôn, vừa vặn chỉ là một giấc mơ.
Cuộc sống của cô tất cả không thay đổi, ngoại trừ Thẩm Cận và Đồng Đồng trong ký ức.
Khoảng 10 giờ cô mới đến công ty tổ chức, sau khi đăng ký tên ở quầy lễ tân, nhân viên lễ tân yêu cầu cô ngồi đợi một lát, rồi dẫn cô đi băng qua một hành lang thật dài, vừa đi vừa nói với cô: “Cô Hạ, tất cả các giám khảo đánh giá cao tác phẩm của cô*, muốn gặp cô một lần, tôi dẫn cô đến phòng khách trước, đến lúc đó cô có thể trực tiếp ký nhận lãnh giải thưởng chứ?”
(*xưng hô cung kính như “ngài”.)
Hạ Ngôn chần chừ một lát, gật đầu đáp: “Được.”
Lại hỏi cô ta: “Những người đánh giá tác phẩm là ai?”
Nhân viên lễ tân: “Tổng giám đốc An Thành Thực Nghiệp, ngài Thẩm - Thẩm Cận.”
Bước chân Hạ Ngôn dừng lại, nhìn về phía nhân viên lễ tân lộ ra vẻ mặt khó xử: “Chuyện này ngại quá… Tôi đột nhiên nhớ tới có một buổi họp trong trường học, có thể phải lập tức quay về…”
Cô áy náy gật gật đầu rồi xoay người rời đi.
Nhân viên lễ tân vội vàng gọi cô lại: “Cô Hạ, phần thưởng còn chưa lãnh mà.”
Hạ Ngôn quay đầu lại khoát tay với cô ta: “Cái đó cứ coi như đã xong, tôi không cần nữa.”
Trong phòng khách Thẩm Cận nghe lén âm thanh ngoài cửa, đẩy cửa ra, chỉ kịp nhìn thấy nửa bóng lưng của Hạ Ngôn.
Nhân viên lễ tân lộ vẻ hoang mang quay đầu, nhìn anh, ngón tay chỉ ra hướng cửa: “Cô Hạ bỗng nhiên có việc gấp đi rồi.”
Thẩm Cận nhìn ra cửa: “Hai người tán gẫu chuyện gì?”
Nhân viên lễ tân nói sơ qua chuyện đã nói với Hạ Ngôn.
Thẩm Kiều đã đứng đó, lập tức nhíu mày nhìn về phía Thẩm Cận: “Anh hai, trước đây hai người có quen biết sao?”
Nghe ý tứ của nhân viên lễ tân, rồi phản ứng của cô… giống như đang trốn tránh Thẩm Cận.
Thẩm Cận lắc đầu: “Phần thưởng cho người của chúng ta đưa qua cho cô ấy đi.”
Anh tự thấy là mình không biết gì về cô gái tên “Hạ Ngôn”, nhưng phản ứng của cô hiển nhiên là có băn khoăn về anh.
Thẩm Cận đánh giá thanh danh của mình trong hai năm qua, anh của hôm nay trong mắt người ngoài quả thật không được coi là người tốt, có tiếng xấu, có mối lo ngại, không muốn quá thân cận là chuyện bình thường của con người. Tuy rằng anh có chút hoang mang với tác phẩm của cô cùng với những lời đồn đại sau lưng của người đời, nhưng trước giờ Thẩm Cận anh là người không cưỡng ép người khác. Nếu cô lo ngại sâu sắc, không muốn tiếp xúc nhiều, anh quả thật không cần làm phiền đến cô.
Buổi chiều anh còn phải đến đại học An Thành, có một buổi tuyên truyền hướng nghiệp cùng với cuộc họp huy động cuộc thi thiết kế đan.
Công ty mới đang ở giai đoạn mấu chốt là chuẩn bị tuyển người. Anh cần một số người thiết kế công nghệ trẻ tuổi.
Mảng kinh doanh chính của công ty mới thành lập là công nghệ gia dụng, không phải những ngành công nghệ thời thượng, nên nhân tài tương ứng không dễ tìm.
Thẩm Cận lập kế hoạch lấy hình thức thi đấu tìm một vài nhà thiết kế có tiềm lực, phần thưởng được sắp xếp phong phú, thấp nhất là năm mươi ngàn nhân dân tệ, vô cùng hấp dẫn với sinh viên.
Buổi tuyên truyền đã định lúc hai giờ chiều, Thẩm Cận ăn xong cơm trưa đã chạy tới, người còn chưa đến được trường học, trong nhà đột nhiên gọi đến, mẹ anh Khương Cầm bị bệnh tim, giờ đang ở bệnh viện.
Thẩm Cận đành tạm thời đến bệnh viện, buổi tuyên truyền giao cho Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều tính tình hướng ngoại, làm không khí sôi động cùng cổ động người khác là sở trường của cậu ta, bởi vậy cậu ta thoải mái nhận lời, chuẩn bị đến trường học sớm.
Hạ Ngôn chuẩn bị tham gia buổi tuyên truyền, từ xa đã thấy Thẩm Kiều ở cửa vào phòng truyền thông.
Thẩm Kiều cũng nhìn thấy cô, cùng với hai chữ “Hạ Ngôn” trên thẻ đeo, rất kinh ngạc vui mừng gọi cô: “Cô chính là Hạ Ngôn sao?”
“…” Hạ Ngôn bị thái độ nhiệt tình sôi nổi quá mức của cậu ta làm cho mờ mịt.
Thẩm Kiều lật thẻ trước ngực mình: “Thẩm Kiều, tôi là Thẩm Kiều.”
“Hôm qua tôi đã thấy cô, trong cuộc thi thủ công của trung tâm mua sắm Vạn Mậu, cái ống đựng bút đan bằng liễu là cô làm đúng không, rất đẹp.”
Hạ Ngôn hơi mím môi, tầm mắt không dấu vết dời từ gương mặt cậu ta đến pano nơi cửa, phía trên là bốn chữ không quá nổi bật “An Thành thực nghiệp”, rồi sau đó yên lặng nghiêng đầu.
Thẩm Kiều thấy được sơ yếu lý lịch cô cầm trong tay: “Cô Hạ đến đây xin việc làm à?”
Tay đã muốn đưa về phía cô: “Sơ yếu lý lịch trực tiếp đưa cho tôi đi, Anh hai của tôi rất thích tác phẩm của cô, tôi sẽ trực tiếp đưa sơ yếu lý lịch của cô cho anh ấy.”
Hạ Ngôn rất bình tĩnh ấn xuống lý lịch trong tay: “Cám ơn anh, tôi đến với các bạn cùng phòng, tôi không phải tìm việc.”
Do dự nhìn nhìn về bên trong hội trường: “Anh của anh cũng ở bên trong sao?”
Thẩm Kiều: “Chắc phải tối nay anh ấy mới có thể đến được.”
“…” Giọng điệu căng thẳng của cô được thả lỏng một chút, nói khách sáo với cậu ta vài câu, rồi kéo bạn cùng phòng Dư Thanh Thanh đi vào bên trong. Trước khi buổi tuyên truyền hướng nghiệp bắt đầu, cô lấy lý do thân thể không khỏe rời đi trước, trở về ký túc xá, người vừa nằm xuống chưa được bao lâu, Kỷ Trầm đã gọi điện thoại đến.
“Nghe Dư Thanh Thanh nói thân thể em lại không khỏe?” Điện thoại vừa nối, Kỷ Trầm đã đi thẳng vào vấn đề.
Kỷ Trầm là anh họ cô, con trai nuôi của dì cô, lớn hơn cô mấy tuổi, hiện là bác sĩ giải phẫu khoa ngoại tim mạch, một trong những bác sĩ chủ trị của cô.
“Cũng không tính là không thoải mái…” Hạ Ngôn nhỏ giọng nói.
Kỷ Trầm bắt được lỗi trong lời nói của cô: “Chính là vẫn không thoải mái?”
Giọng điệu lập tức nghiêm túc: “Em có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Định kỳ kiểm tra và theo dõi thường xuyên, có phải em đã quên sạch không?” Giọng nói rõ ràng đã trầm xuống, “Anh ở bệnh viện đợi em cả buổi sáng, còn đặc biệt dời cuộc họp giao ban lại đến nửa ngày, kết quả người đâu?”
Hạ Ngôn: “…”
Kỷ Trầm: “Hiện anh đang đứng dưới lầu phòng trọ của em, nhanh chóng thay quần áo rồi xuống đây.”
Hạ Ngôn thay quần áo xong xuống lầu khi gương mặt tuấn tú của Kỷ Trầm vẫn còn căng cứng.
Cô thật sự không biết hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ, lên xe, cô hạ thấp mắt nói xin lỗi với anh.
Giọng nói của cô mềm nhũn làm cho Kỷ Trầm không kiềm được, bất đắc dĩ đưa tay vỗ nhẹ đầu cô một cái: “Thân thể của mình mà cũng không biết để tâm.”
Đi bệnh viện, vẫn phải ở bệnh viện một đêm để kiểm tra chi tiết.
Kỷ Trầm đi với cô làm thủ tục nhập viện, đưa cô trở về phòng bệnh. Cửa vừa mở, Hạ Ngôn liếc mắt đã thấy được Thẩm Cận cùng với Khương Cầm bên trong, bước chân khựng lại.
Thẩm Cận cũng thấy cô, bình tĩnh nhìn cô một cái rồi dời ánh mắt đi nơi khác.
Khương Cầm giống như có chút giật mình, sững sờ nhìn cô.
Tay Hạ Ngôn do dự níu góc áo Kỷ Trầm, muốn xoay người bỏ chạy.
Kỷ Trầm lưu ý đến động tác nhỏ này của cô, nhìn đến Thẩm Cận, tầm mắt dừng lại trên cái tay kia của cô, lại từ từ dừng lại trên mặt anh, phản ứng này của cô có hơi khó hiểu.
Kỷ Trầm nghĩ cô không tình nguyện nằm viện, cô vừa hơi xoay người đã bóp vai cô kéo vòng lại, nhẹ giọng khuyên: “Đừng tùy hứng, nên nằm viện vẫn phải thành thật mà nhập viện.”
Nửa bắt buộc dẫn cô đẩy tới phòng bệnh.
Mặt Khương Cầm kéo ra một nụ cười không dễ chịu lắm: “Xin chào…”
Nhìn nhìn Hạ Ngôn, muốn nói lại thôi.
Hạ Ngôn gượng gạo nở nụ cười.
Kỷ Trầm không khách sáo lên tiếng chào hỏi bà.
Khương Cầm chỉ vào Thẩm Cận: “Đây là con trai tôi, Thẩm Cận.”
Bà chần chừ nhìn nhìn Hạ Ngôn. Hạ Ngôn cúi thấp đầu, xoay người sửa sang lại giường.
Kỷ Trầm khách sáo chào Thẩm Cận một tiếng, quay đầu giúp Hạ Ngôn sắp xếp, lại dặn dò mua thêm một ít đồ đạc còn thiếu.
Hạ Ngôn cúi xuống, tay đặt trên drap giường, trầm mặc một lúc, nhẹ giọng hỏi Kỷ Trầm: “Em muốn ra vườn hoa một lát, có thể chứ?”
Kỷ Trầm cuối cùng đã nhận ra cô bất thường, ngẩng đầu nhìn một chút Thẩm Cận với Khương Cầm, rồi khẽ gật đầu: “Đi thôi.”
Thẩm Cận nhìn hai người rời đi, nheo mắt thu dọn giường ngăn nắp, xoay người lấy thuốc cho Khương Cầm.
Khương Cầm lại kinh ngạc ngồi ở mép giường, nhìn chăm chú cánh cửa thất thần.
Thẩm Cận quay đầu nhìn bà, kêu một tiếng: “Mẹ?”
Khương Cầm ngẩng lên nhìn anh, như là muốn nói gì, lại không biết nói gì, chỉ thúc giục anh cứ đi làm việc của mình.
Không bao lâu sau ba anh đã chạy tới, Thẩm Cận dặn dò ông chú ý một số việc rồi đi trước, vừa hay dưới lầu nhìn thấy được Hạ Ngôn ngồi ở xích đu, đứng bên cạnh là Kỷ Trầm.
Từ phòng bệnh xuống Hạ Ngôn vẫn liên tục ngồi bất động ở chỗ kia, toàn bộ thần sắc có vẻ trống rỗng.
Ngày thường cô cũng thích đến nơi này, nhưng không giống như bây giờ, thất thần vô cùng.
Kỷ Trầm dựa vào thân cây bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô ngồi bất động, chờ đợi cô mở miệng trước.
Hạ Ngôn ngước mắt nhìn anh ấy: “Anh đi về trước đi, trực ban cả đêm, về sớm một chút nghỉ ngơi.”
Kỷ Trầm: “Hôm nay thấy em hơi khác.”
“…” Hạ Ngôn thu hồi tầm mắt dừng trên mặt anh ấy: “Em không sao.”
“Chỉ là…” Cô hơi hạ giọng, “Bỗng nhiên nghĩ đến một người.”
“Ai?”
Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Con gái em.”
“…” Kỷ Trầm thiếu chút nữa bị sặc, tiến lên một bước, bàn tay sờ nhẹ lên trán cô, “Đầu óc không nóng nha. Cưới cũng chưa cưới, con gái em ở đâu ra?”
Khóe miệng Hạ Ngôn khẽ cong, không đáp lại.
Kỷ Trầm thu bàn tay đang dán trên trán cô lại, vừa ngẩng đầu thấy được Thẩm Cận đang xuống lầu, lên tiếng chào hỏi: “Anh Thẩm.”