Chương 42: Xử Án

Một lát sau, Tô Ứng đi vào công đường, đập kinh mộc đường một cái, trực tiếp quát.

"Là ai báo oán, báo ra tên họ, nhà ở phương nào? Có gì oan khuất?"

Tô Ứng không nói nhảm, trực tiếp hỏi.

"Uy vũ ~ "

Cùng lúc đó, nha dịch hai bên cùng nhau gõ sát uy bổng.

"Thảo dân Tôn Nhị Cẩu, tham kiến Tô đại nhân, nhà ở đường Bách Thảo phía tây thành , trước đây không lâu thảo dân từ Lạc Hà sơn hái được một gốc Xích Hỏa Thảo trăm năm, muốn mang đến Bách Thảo các để bán, ai nghĩ tới chưởng quỹ Phương Tam Nguyên kia lại nói Xích Hỏa Thảo của thảo dân chỉ là thảo dược phổ thông mười năm tuổi, cưỡng ép cho thảo dân một lượng bạc."

Tôn Nhị Cẩu quỳ rạp trên đất, mặt mũi tràn đầy vẻ oan khuất, buồn bã nói: "Cầu đại nhân thay thảo dân làm chủ a. Tên gian thương Phương Tam Nguyên kia ép mua ép bán, thật sự là lòng dạ hiểm độc đến cực điểm a!"

Xích Hỏa Thảo?

Tô Ứng nghe vậy, khẽ gật đầu.

Cái đồ chơi này ẩn chứa Thuần Dương Chân Khí, nếu chỉ có mười năm thì quả thực không đáng tiền, nhưng nếu là trăm năm thì giá trị có thể lên đến ngàn lượng.

"Ngươi như thế nào có thể xác định thứ mình hái chính xác là Xích Hỏa Thảo trăm năm?"

"Về đại nhân, Xích Hỏa Thảo cứ mười năm thì mọc một lá, Xích Hỏa Thảo của thảo dân chính là Xích Hỏa Thảo mười lá, lúc ấy thảo dân còn tưởng là mình nhìn lầm, trước sau đếm mười mấy lần mới dám tin, thế là lòng tràn đầy vui mừng đưa tới Bách Thảo để bán. . . . . Không nghĩ tới hắn vậy mà dám nói đây chỉ là Xích Hỏa Thảo mười năm. Cầu đại nhân làm chủ cho thảo dân a, nhà thảo da^ʍ ba đời đều làm nghề lái thuốc, đã hái đươc mấy chục cây Xích Hỏa Thảo, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm a. . ."

Tô Ứng có chút trầm ngâm, nhìn Lý Sơn nói : "Lý Bộ đầu, ngươi lập tức đến Bách Thảo các, mang chưởng quỹ Phương Tam Nguyên đến đây, mặt khác, kiểm tra ghi chép của Bách Thảo các hôm nay thu xích hỏa cỏ, đồng thời đưa vật chứng đến đây."

"Vâng, đại nhân."



Sau đó chính là chậm rãi chờ đợi, thông thường lúc này Huyện thái gia đều sẽ trực tiếp lui đường.

Nhưng Tô Ứng cũng không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nâng lấy tách trà đặt trên bàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Ước chừng không đến một nén nhang, Lý Sơn lần nữa trở về, phía sau đang áp giải một trung niên bụng bự, thân mặc cẩm y,.

"Phía dưới đường là người nào, xưng rõ họ tên?"

"Thảo dân Phương Tam Nguyên, chưởng quỹ Bách Thảo các. . . . . Tham kiến Tô đại nhân."

Tô Ứng khẽ gật đầu, hỏi: "Ân, Phương Tam Nguyên, Tôn Nhị Cẩu nói ngươi lừa hắn Xích Hỏa Thảo trăm năm, có việc này không?"

"Bẩm đại nhân, tuyệt đối không có!"

Phương Tam Nguyên nghe vậy, lập tức trực tiếp phủ định, lời thề son sắt.

"Thảo dân làm ăn từ trước đến nay già trẻ không gạt, tên Tôn Nhị Cẩu này cầm Xích Hỏa Thảo mười năm , lại nói là trăm năm. Vừa vặn, thảo dân hôm nay cũng muốn cáo trạng Tôn Nhị Cẩu tội lừa đảo, đổi trắng thay đen."

"Lý Sơn, có điều tra ra gì không?"

Tô Ứng không để ý đến Phương Tam Nguyên, mà là trực tiếp nhìn về phía Lý Sơn dò hỏi.

"Bẩm đại nhân, ti chức tra xét các khoản dược vật hôm nay Bách Thảo các thu mua, trong đó thật sự có một gốc Xích Hỏa Thảo mười năm. Bất quá đang lúc ti chức muốn kiểm tra thì Phương chưởng quỹ lại nói là đã bị người khác mua đi?"

Tô Ứng nghe vậy, có chút nhíu mi, hỏi: "A? Nhanh như vậy liền bị mua đi? Ai mua đi, bán bao nhiêu tiền?"

Lý Sơn nghe vậy, chắp tay nói: "Bẩm đại nhân, trải qua ti chức xem xét sổ sách, gốc thảo dược này chỉ là Xích Hỏa Thảo mười năm, vậy mà lại bán với giá một ngàn ba trăm lượng, ti chức phát giác không đúng, liền trực tiếp mang về."

"Phương Tam Nguyên, ngươi còn có lời gì để nói?"



Tô Ứng nhìn hắn, không đợi hắn mở miệng, trực tiếp cười lạnh nói: "Xem ra ngươi đối với luật pháp không có hiểu nhiều a, bản triều quy định: Kẻ phạm tội lừa đảo, căn cứ mức độ lớn nhỏ mà định tội, một ngàn lượng cũng đã đủ để cho ngươi bị loạn côn đánh chết, phơi thây ngoài đường a."

"Phương chưởng quỹ, ngươi thấy thế nào?"

"Đại nhân, oan uổng a! Thảo dân tuyệt đối không có lừa người tiền khác. Cái tên Tôn Nhị Cẩu này rõ ràng là đang vu oan cho tiểu nhân!"

Phương chưởng quỹ nghe thấy vậy sắc mặt lập tức biến đổi, lập tức quỳ trên mặt đất đau khổ kêu oan.

"Oan uổng?"

Ba!

Tô Ứng sắc mặt lạnh lẽo, gõ mạnh kinh đường lên bàn: "Ngươi nói ngươi oan uổng, Tôn Nhị Cẩu cũng nói hắn oan uổng, bản quan đã lệnh cho Lý Bộ đầu điều tra thu chi của Bách Thảo, ngươi hôm nay thu mua một gốc Xích Hỏa Thảo mười năm, vì sao lại có thể bán ra một ngàn lượng? Đừng nói với bản quan trong tiệm của ngươi vừa vặn cũng có một gốc đi! Người đâu, lập tức dùng hình, trước đánh ba mười trượng, nếu như còn không khai, lại đánh thêm ba mươi trượng."

"Vâng!"

Đang khi nói chuyện, hai tên nha dịch trực tiếp tiến lên, đồng thời nhấc theo băng ghế dài, đè hai bả vai Phương chưởng quỹ xuống.

"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Thảo dân nhận tội."

Tô Ứng khóe miệng cười một tiếng, phất phất tay, ra hiệu hai cho hai nha dịch lui ra.

"Nhận tội liền tốt, lập tức bồi thường giá tiền còn thiếu của Xích Hỏa Thảo, mặt khác, lừa gạt bản quan chính là trọng tội, nếu như ngươi không muốn bị bêu đầu thị chúng thì lập tức giao ra một ngàn lượng tiền thế chấp."

"Bãi đường!"

Nói xong, Tô Ứng trực tiếp đứng dậy rời đi.