Chương 40: Bức Cung

Từ khi Tô Ứng truyền thụ cho bọn hắn bộ tam liên chiêu kia, rất nhiều tên mạnh miệng bây giờ giống như là cháu trai.

Một số tên xương cốt cứng rắn, chỉ cần tra khảo một chút, liền hận không thể khai ra hết mười tám đời tổ tông.

Hiệu quả cực kỳ tốt.

"Thẩm vấn như thế nào?"

"Bẩm đại nhân, Xuyên Sơn Báo còn chưa có khai, bộ tam liên chiêu của đại nhân còn chưa đến phiên hắn, ti chức hiện tại đang thẩm vấn bốn cái tiểu đầu mục dưới tay hắn. Để bọn hắn chó cắn chó, có thể khai cơ hồ đều đã khai."

Nói xong, đem bản cung sớm đã chuẩn bị trong tay đưa qua cho Tô Ứng.

Tô Ứng tiếp nhận, hơi nhìn thoáng qua, trầm giọng nói: "Nói cách khác, bọn hắn không chỉ lừa bán ba mươi hai người, mà thậm chí còn nhiều hơn?"

"Bẩm đại nhân, trải qua ti chức nghiêm hình bức cung. . . . . A không đúng, là trao đổi thân mật, phần lớn bọn hắn đều là dân chạy nạn đến từ Tây Châu, nhiều người trong số đó còn là tội phạm, bởi vì Tây Châu đại loạn, để cho bọn hắn có cơ hội chạy trốn, sau đó bị Xuyên Sơn Báo lung lạc, thế là liền tham gia buôn bán nhân khẩu tại Ninh Dương thành. . ."

Trương Hổ dừng một chút, đánh tiêu ký lên một vài cái tên người mất tích trong danh sách: "Đại nhân mời xem, những người này cơ hồ đều là thiếu niên thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi. Đối tượng bọn hắn nhắm tới đều là những người này."

"Xuyên Sơn Báo ở đâu?"

"Ngay trong phòng giam phía trước."

"Đi, qua xem một chút. Bản quan muốn đích thân hỏi thăm hắn một ít chuyện."

"Đại nhân mời."

Đang khi nói chuyện, mấy người đã đi đến căn phòng giam trong cùng của nhà tù.

Tô Ứng đưa mắt nhìn, chỉ thấy Xuyên Sơn Báo sớm đã không còn dáng vẻ như lúc trước, toàn thân bê bết máu, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, khớp nối quanh thân đều bị đập nát, thậm chí ngay cả khí hải bên trong đan điền cũng trực tiếp bị phá.

Đồng thời, vì sợ hắn cắn lưỡi uống thuốc độc tự vẫn, nên trực tiếp đặt một viên thiết cầu bên trong miệng.

"Tên này làm những việc ác gì?"



Lý Sơn nghe vậy, lập tức chắp tay tiến lên, trầm giọng nói: "Bẩm đại nhân, sau khi xem xét tư liệu, Xuyên Sơn Báo trong vòng năm năm đã phạm phải ba mươi hai trọng tội, bao gồm gian da^ʍ, gϊếŧ người diệt môn, cướp bóc trộm cướp, nhiều vô số kể. Vẻn vẹn tại Nam Dương quận, liền đã gϊếŧ hại mười ba thiếu nữ khuya các."

"Trước đánh tỳ bà cho hắn ."

"Vâng, đại nhân!"

Trương Hổ nghe thấy vậy lập tức hưng phấn xoa tay, đưa mắt ra hiệu, lập tức một tên ngục tốt đem lao cửa mở ra, đồng thời đưa cho hắn một thanh dao dài mỏng.

Hai tên ngục tốt đối với một bộ tam liên chiêu của Tô Ứng đã sớm thuộc nằm lòng, làm việc cực kỳ trôi chảy, nghe được đánh tỳ bà, lập tức đáy mắt tràn đầy hưng phấn.

Chỉ thấy bọn hắn đã chuẩn trước dây thừng, sau đó lột sạch quần áo trên người Xuyên Sơn Báo, lập tức Trương Hổ nhe răng cười bước tới, không nói hai lời cắm một con dao nhọn vào mạng sườn của Xuyên Sơn Báo.

Ô ô ô. . .

Xuyên Sơn Báo hai mắt trừng lớn, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, nhưng bởi vì trong miệng bị đút thiết cầu, nên không cách nào lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

"Hắn đang nói cái gì?"

Tô Ứng sắc mặt như thường, nhìn Trương Hổ hỏi.

"Bẩm đại nhân, hắn nói mình là Xuyên Sơn Báo, đã lừa bán đại khái năm mươi, sáu mươi người, tội ác chồng chất."

Nghe Trương Hổ nói, một bên Trương Lương thần sắc quái dị, nhưng dưới cái nhìn của Tô Ứng, hắn nhanh chóng lấy ra văn thư trực tiếp ghi lại.

"Ân, rất tốt, tiếp tục thẩm vấn."

Tô Ứng hài lòng nhẹ gật đầu.

"Tuân lệnh, đại nhân chờ một lát."

Trương Hổ hồi đáp, đặt ngón tay lên cán dao rồi nhẹ nhàng búng ra.

Ngay lập tức, huyết nhục ở giữa xương sườn của Xuyên Sơn Báo trực tiếp tràn ra.



Ô ô ô. . .

"Hắn lại nói cái gì?"

Tô Ứng mặt không đổi sắc hỏi.

"Bẩm đại nhân, gia hỏa này nói hắn sở dĩ thành lập Cái Bang là bởi vì muốn tại xóm nghèo Ninh Dương thành lừa bán nhân khẩu, ti chức hoài nghi hắn cùng Trường Sinh Phái có cấu kết, ý đồ mưu phản!"

Xuyên Sơn Báo nghe vậy, hai mắt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi phẫn nộ, trong miệng lần nữa phát ra tiếng rêи ɾỉ ô ô ô.

Tô Ứng xoay chuyển ánh mắt, Trương Hổ tự động phiên dịch.

"Bẩm đại nhân, Xuyên Sơn Báo nói ngươi đây là đang vu oan giá họa, còn nói nếu như hắn có thể ra khỏi đại lao, liền sẽ cùng Yêu nghiệt Trường Sinh Phái tấn công huyện nha. . ."

"Hừ, lẽ nào lại như vậy!"

Tô Ứng đưa ánh mắt băng hàn nhìn Xuyên Sơn Báo, cười lạnh: "Lại dám có mưu đồ tấn công huyện nha tập sát bản quan, quả nhiên là dư nghiệt tiền triều. Đến a, đem thiết cầu trong miệng hắn lấy xuống, cho hắn xuyên thêu giày!"

"Vâng, đại nhân!"

Trương Hổ nghe vậy, rút dao nhọn giữa xương sườn của Xuyên Sơn Báo ra, lập tức một tên ngục tốt đem một đôi giày sắt nung đỏ tới.

"Đại nhân, ta khai, ta khai a. Chỉ cầu ngươi cho ta thống khoái!"

Thiết cầu vừa được lấy ra, Xuyên Sơn Báo lập tức khàn giọng hô to.

Tô Ứng nghe vậy, hơi nâng tay, hai tên ngục tốt lập tức dừng lại.

"Rất tốt, sớm biết như thế, cần gì phải chịu khổ? Bản quan đối với phạm nhân ngoan ngoãn vẫn luôn rất nhân từ, nói đi, bản quan đáp ứng ngươi, năm sau sẽ đốt cho ngươi mười tám triệu tệ. . ."

Ps: Có đạo hữu hỏi vì sao đã là bản dịch mà một số từ còn để Hán Việt, phải nói thật mình dịch có đôi khi gặp vài từ rất khó, nhưng mình cũng cố gắng tra từ điểm để tìm từ sát nghĩa nhất cho sát ý tác giả.

Nhưng có một số từ thực sự là không thể dịch thuần việt được, bản thân mình cũng là một người mê đọc truyện như các bạn thôi, và mình thấy nếu dịch thuần việt quá thì sẽ mất đi cacsi chất của truyện tiên hiệp, các đạo hữu thấy sao ạ!!!