Chương 29

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người nhỏ giọng nhỏ giọng…. Nhớ kỹ đấy!!!!!

Lại có cảnh **, mọi người có thấy không?

Mèo Lười cố đi tham khảo khắp nơi rồi đó

====================

Ngậm lấy cánh môi mềm mại, tinh tế mân mê, một tay bò lên sống lưng đối phương vuốt ve, một tay tiếp tục lần mò thâm nhập.

Một ngón tay thuận lợi ra vào… Trần Thần gặm cắn cổ Tề Xảo…

Hai ngón tay thuận lợi ra vào… Trần Thần mυ"ŧ lấy nhũ tiêm…

Ba ngón tay thuận lợi ra vào… Trần Thần cắn bả vai Tề Xảo…

Khi bốn ngón tay có thể thuận lợi ra vào, Trần Thần rút tay ra. Anh không vội tiến vào, hai tay nâng cánh mông đầy đặn mà xoa ấn cửa huyệt bé nhỏ.

Địa phương đã được khuếch trương kĩ theo động tác bị kéo căng, nước ấm bên trong rung động liên hồi…

Thật… Kỳ quái…

Tề Xảo cắn môi, không để mình phát ra âm thanh, hai tay ôm đầu Trần Thần đang chôn trước ngực mình, chịu đựng cảm giác nhộn nhạo kỳ quái của nước ấm trong cơ thể và kɧoáı ©ảʍ bị khơi mào.

Trần Thần đang nhấm nhấp hai tiểu thực quả, biến chúng thành viên anh đào căng mọng; hai tay anh bóp phiến mông co dãn mười phần, tùy ý biến chúng thành hình dạng bản thân muốn. Mà địa phương đã đứng thẳng đang chậm rãi cọ xát tiểu Tề Xảo chưa đứng thẳng, độ nóng khiến Tề Xảo mềm nhũn.

Vừa lòng khi quả thực trong miệng biến thành anh đào, Trần Thần bóc một tiếng nhả ra. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phía trên hai quả anh đào ửng hồng, miệng cắn chặt không phát ra tiếng, Trần Thần nở nụ cười.

“Sao không kêu? Đừng kìm nén.”

Vươn người hôn lên, cạy mở bờ môi đối phương tiến vào.

Hôn đến khi Tề Xảo nhịn không được rên ra tiếng, Trần Thần mới chịu buông tha, giọng khàn khàn nói rằng: “Ta thích nghe.”

Tề Xảo hai mắt ướŧ áŧ, đáng thương hề hề nhìn Trần Thần, cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng rêи ɾỉ mỏng manh không ngừng thoát ra từ đôi môi, hai tay run rẩy ôm Trần Thần.

Khóe miệng Trần Thần không khỏi nhếch cao hơn, hài lòng hôn giữa ngực Tề Xảo. Dịch thân thể để chỗ trướng phát đau của mình tiếp xúc địa phương mềm mại của Tề Xảo. Say mê nhìn Tề Xảo, Trần Thần tiến vào.

Theo mức độ xâm nhập càng lúc càng sâu, cánh tay Tề Xảo càng ôm chặt Trần Thần. Đến khi y đã nuốt toàn bộ, bờ mông chạm đùi Trần Thần, hai người đồng thời thở ra, Tề Xảo lúc này mới phát hiện ra mình đang ôm chặt Trần Thần, vội vàng buông tay.

“Ha ha, A Xảo nhiệt tình quá!” Trần Thần cười nhìn Tề Xảo, sau đó lần thứ hai ngậm một quả thực.

“Hừ… Đừng… A Thần…”

Trần Thần không để tâm mà tiếp tục làm, phía dưới bắt đầu động.

“Ha… A…”

Hai chân Tề Xảo vòng quanh thắt lưng Trần Thần, thân thể dưới sự va chạm không ngừng nảy lên nảy xuống, mà mái tóc dài vốn gọn gàng vì chấn động mà xổ ra, hoặc dán trên người Tề Xảo, hoặc dập dềnh trong làn nước… Tính cảm khiến Trần Thần đẩy nhanh tốc độ.

”A… A… Ha…”

Mỗi một cú hạ đều tràn ngập sức mạnh và tốc độ, cọ xát điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể, kí©h thí©ɧ mãnh liệt khiến hai mắt Tề Xảo mê mang. Cánh tay vô lực buông thõng, đặt trên hai vai Trần Thần, bọt nước chảy dọc theo cần cổ rơi xuống làn nước…

Ánh mắt Trần Thần sâu như đáy vực ôm chặt thân hình tinh tế của Tề Xảo, giống như muốn khắc vào trong cơ thể. Phía dưới mãnh liệt tấn công, khiến nước trong thùng sóng sánh tràn cả ra ngoài.

“A Xảo… Ngươi thật chặt… Hư…”

“Ha… Ha… A…”

“Chậm… A…. Chậm một chút… Ha…”

Tề Xảo vô lực ôm lấy cổ Trần Thần, đầu gục vào hõm vai anh, lắc lư điên cuồng, tóc đen cọ xát mặt Trần Thần…

“Chậm một chút? A Xảo… Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới không nói như vậy nha… Kẹp chặt ta biết bao, a…”

Tề Xảo bị kí©h thí©ɧ, phía sau không khỏi thít chặt. Trần Thần kêu lên đau đớn, thiếu chút nữa tiết ra. Hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế xúc động muốn bắn, Trần Thần càng động càng mạnh.

“A!!!” Tề Xảo ngửa đầu, cần cổ duỗi dài, hai mắt không tiêu cự trừng lớn, nước bọt theo khóe miệng mở lớn trượt xuống.

“Trời ạ!” Trần Thần kích động gặm cắn hầu kết trên cổ Tề Xảo.

“Ha~~~ Ha~~” Thanh âm run run mà cơ thể cũng run run, thân thể tạo thành một đường cong duyên dáng, dưới ánh nến mông lung mê hoặc Trần Thần lâm vào điên cuồng.

Trần Thần hai mắt đỏ lên đột ngột đẩy Tề Xảo dựa vào thành dục dũng phía sau, cánh tay bên hông cũng thu về, luồn qua sau đùi nâng lên, lần thứ hai giữ chặt thắt lưng Tề Xảo. Đem hai chân Tề Xảo vắt trên khuỷu tay mình, cánh tay cường tráng trực tiếp ôm thẳng Tề Xảo, khiến Tề Xảo chỉ có thể chống đỡ bằng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới, tiểu đệ đệ đã đứng thẳng của y dán trên bụng Trần Thần, sau đó dồn sức đẩy lên trên.

“A————“

Đầu Tề Xảo luôn gục trên vai anh giờ khó kiềm chế mà ngưỡng ra sau, nước mắt sinh lý chảy ra, được ánh nến phản chiếu long lanh. Trần Thần trước khi nó rớt xuống liền liếʍ vào miệng.

“A Xảo… A Xảo… Hô…”

Trần Thần ôm chặt y, dùng phía dưới đỡ Tề Xảo, không ngừng đâm vào. Dù đang ở trong nước cũng nghe rõ âm thanh ** ba ba va chạm.

Rốt cục Trần Thần nhịn không được ép chặt Tề Xảo, khiến đầu gối Tề Xảo ma sát thực quả trước ngực.

“A…. Ha…. A a…. Hừ….”

Sau cú va chạm liên hồi, Tề Xảo bị treo ở giữa không trung rêи ɾỉ một tiếng dài, đồng thời Trần Thần gầm nhẹ cùng tiết ra. Thân thể Tề Xảo nhũn cả ra, hai người ngồi ôm chặt lẫn nhau, nước trong thùng đã nguội, hưởng thụ dư vị sau cao trào, từ từ bình ổn hơi thở dốc kịch liệt.

Một lát sau Trần Thần đã khôi phục, thả lỏng lực độ ôm Tề Xảo, ngẩng đầu nhìn đôi môi vẫn đang thở dốc, dịu dàng hôn. Tề Xảo ngửa đầu ngoan ngoãn đáp lại.

Thấy nước ấm đã chuyển lạnh, Trần Thần lo lắng cho sức khỏe Tề Xảo nên không tiếp tục, vẫn duy trì tư thế vừa rồi đâm vào Tề Xảo, bế lên.

“Ối!” Tề Xảo hoảng sợ, hai tay theo bản năng ôm lấy Trần Thần, cơ thể cũng căng thẳng, vật còn chôn trong cơ thể bị kẹp chặt lần thứ hai có phản ứng.

Tề Xảo đã khôi phục lý trí cắn môi, hai mắt ướt nước rưng rưng nhìn Trần Thần, vô thức chọc người yêu thương.

Trần Thần cười, hôn hôn môi Tề Xảo.

“Ngoan, ta còn chưa ăn no!”

Nghe vậy, mắt Tề Xảo càng ngấn nước, vừa đáng thương vừa vô tội nhìn Trần Thần, không biết biểu tình mình là đang làm nũng.

“Ta mệt quá…. Từ bỏ, được không…..”

Lần đầu tiên thấy Tề Xảo làm nũng, Trần Thần vui vẻ không thôi. Anh cười khoan khoái, ngữ khí ôn nhu, nhưng lời nói cũng là ván đã đóng thuyền.

“Không thể! Ngươi muốn có bảo bảo cơ mà? Ta không cố gắng thì sao có được!”

Tề Xảo cảm giác vật trong cơ thể không ngừng biến lớn, Trần Thần quả thực ăn chưa no, còn có bảo bảo… Y khẽ cắn môi, mặc Trần Thần muốn gì đoạt đó!

Thấy Tề Xảo thỏa hiệp, Trần Thần hạnh phúc cười, cắn vành tai y, bước ra khỏi thùng.

Đứng im, đem hai chân Tề Xảo quấn quanh hông mình, Trần Thần một tay ôm eo y, một tay rút khăn tắm lau cơ thể hai người.

Tư thế xấu hổ bất kham khiến cơ thể Tề Xảo lại nóng lên. Y nhắm chặt hai mắt, coi như không nhìn thấy gì cả.

Lau xong, Trần Thần ném khăn xuống đất, vẫn duy trì tư thế như cũ, mỗi bước đi đến giường là một lần đỉnh lên trên.

Tại một khắc cuối cùng Tề Xảo tay chân bủn rủn rũ xuống, hai người lên giường.

Lật ngược Tề Xảo lại, Trần Thần thuận thế đặt y ngồi lên người mình, tiếp tục động tác nguyên thủy.

“A…”

Tiếng ngâm nga rêи ɾỉ lần thứ hai vang lên giữa đêm khuya. Hai tiểu tư chờ ngoài cửa thay nước đỏ mặt bỏ chạy, định bụng ngày mai dọn dẹp sau. Bọn họ tin chắc lão gia sẽ không để tâm đâu! Mà hai thị hầu thϊếp thân Chi Hương và Quế Hương đỏ mặt nhìn nhau, cuối cùng luống cuống về phòng. Hôm nay, lão gia và phu nhân khẳng định không cần đến bọn họ!

Khi mặt trời lên rất cao, Tề Xảo nằm úp sấp trên giường ngủ say sưa bị ánh nắng chói chang chiếu mới mở mắt. Giơ tay che đi ánh sáng rọi vào, nhưng cơn đau ê ẩm toàn thân khiến y rêи ɾỉ thành tiếng.

“Hừ…” Thả tay xuống, Tề Xảo nằm trên giường quan sát cánh tay chi chít dấu vết, không cần đoán cũng biết trên dưới toàn thân đều giống thế này. Bất quá so với lần đầu tiên thì lần này chỉ có người bủn rủn, không đau đớn, khiến Tề Xảo thầm thở phào… Y không muốn lặp lại quá khứ ba ngày không ra khỏi cửa.

Đại não trì độn lúc này mới thanh tỉnh nhận ra, Trần Thần không có đây! Nhìn quanh phòng, Tề Xảo không biết là nhẽ nhõm hay mất mát mà thở dài một hơi.

Làm tổ trên giường hơn nửa ngày, Tề Xảo khôi phục khí lực, miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, cầm áo trong vắt trên đầu giường mặc vào, gọi người hầu đứng canh trước cửa vào.

Chi Hương Quế Hương ngại ngùng cúi đầu, quy củ đứng bất động, đợi Tề Xảo sai phái.

Trần Thần nhìn dáng vẻ hai người liền hiểu, có khi bị bọn họ nghe thấy rồi. Để tiện hầu hạ mình, hai tiểu thị hầu này sẽ ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh. Đêm qua Tề Xảo kêu lớn thế, không bị nghe thấy mới là lạ!!

Nháy mắt Tề Xảo mặt đỏ hồng, cắn cắn môi, tóc tai lòa xòa, có chút tức giận tựa ngồi trên giường.

Không thấy Tề Xảo phân phó, Chi Hương cả gan ngẩng đầu nhìn Tề Xảo, tưởng là phu nhân vì lão gia mà tức giận, vội vàng truyền lời Trần Thần đã dặn dò lúc gần đi.

“Phu nhân, ngài đừng giận! Cửa hàng có công chuyện nên lão gia không thể vắng mặt! Cả Kiều quản gia và Kiều quản sự cũng đi cùng! Hơn nữa trước khi đi lão gia đã dặn phải để ngài nghỉ ngơi nhiều hơn, yêu cầu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn nhẹ. Lão gia còn nói, hôm nay ngài sẽ về sớm, phu nhân cứ nằm nghỉ ạ!”

Biết Trần Thần trước khi đi đã dặn dò chu đáo, mất mát trong lòng Tề Xảo chậm rãi tiêu tan, khóe miệng khẽ cong lên.

Thấy Tề Xảo cao hứng, Chi Hương thở phào. Trần lão gia trước khi đi đã căn dặn bọn họ không được để phu nhân tức giận, mọi chuyện đều phải theo phu nhân, dỗ dành phu nhân!

“Đi lấy một bộ y phục lại đây.”

“Dạ.” Quế Hương bên cạnh vội vàng cầm một bộ trong tủ quần áo, hầu hạ Tề Xảo mặc vào.

Cả người Tề Xảo ê ẩm nên cũng không già mồm cãi láo, mặc quần áo tử tể, rửa mặt mũi, nghe lời Trần Thần nằm trên giường ăn điểm tâm, cầm quyển Kinh Thi(*), dựa vào gối lớn Trần Thần yêu cầu tiệm tơ lụa may gấp nhàn nhã đọc.

(*) Sách tuyển tập các bài thơ

Đọc một hồi, bỗng Tề Xảo ngơ ngẩn, sau đó nở nụ cười hạnh phúc. Quyển Kinh Thi này là quyển y yêu thích nhất, nhưng không phải bản hoàn chỉnh, chỉ có một nửa. Hiện tại, vốn dĩ bản gốc thiếu lại đầy đủ hai phần, là kiệt tác của ai Tề Xảo tức khắc hiểu ngay.

Tề Xảo cực kì hạnh phúc! Có một người toàn tâm toàn ý cọi trọng mình, yêu thương mình, y còn cầu gì nữa!

Vuốt ve cái bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa, Tề Xảo hơi đỏ mặt, khóe môi cong lên cười, thầm nghĩ: Y muốn sinh một bé con cho anh! Một bé con mang huyết thống của anh!