Chương 2:

Nghe nói anh cũng về, cô có chút vui mừng, lại có chút xót xa, tâm trạng rối bời, cô liền quay mặt ra ngoài cửa sổ. Cô không muốn Khải Trung nhìn thấy cảm xúc đó của mình.

Đến cổng ngôi biệt thự xa hoa, một chiếc xe cũng dừng ngay trước cổng.

Hàn Thiên Phong bước từ trên xe xuống. Nhìn thấy anh, cô ngây người một lúc.

Hàn Thiên Phong nhìn thấy cô cũng hơi bất ngờ nhưng anh ngay lập tức bước tới nắm lấy tay cô: "Em đến sao không nói với anh."

Từ lúc cái hợp đồng sinh ra. Cô và anh thỏa thuận sẽ luôn diễn kịch trước mặt gia đình hai bên. Cô mong muốn kết hôn giả thành thật nhưng có lẽ những cái cốt truyện đó không đến với cô.

Hương Vũ cúi mặt, cô mím chặt môi, cái nắm tay cô muốn có nhưng không phải là trong hoàn cảnh anh phải giả vờ như vậy. Cô muốn anh thật lòng nắm lấy tay cô, cho cô một bàn tay to lớn, mạnh mẽ có thể dựa dẫm vào.

"Em mới đến. Chúng ta vào gặp ông đi."

Mạn Hương Vũ khoác tay Hàn Thiên Phong đi vào. Hàn Khải Trung đi theo sau.

Vào bên trong. Ông lão đã ngồi nhâm nhi tách trà nóng hổi đợi người từ khi nào. Hương Vũ thấy ông như thấy chính người ông ruột thịt của mình. Cô đi tới ngồi cạnh ông vui vẻ.

"Ông ạ. Ông về mà không bảo với cháu, để cháu đi đón ông."

Ông xoa đầu cô trìu mến, hàm răng tuy đã gần như rụng hết nhưng nụ cười ông vẫn ấm áp như vậy: "Cháu gái ngoan của ông đến đây gặp ông là ông vui rồi, hahaha."

Nhìn ông, cô bỗng sực nhớ đến chiếc khăn cô đan mấy năm nay để ở nhà.

Lúc đó ông chuẩn bị đi nước ngoài. Cô muốn làm gì đó tặng ông. Nhưng chưa làm xong thì máy bay của ông đã cất cánh. Bây giờ ông về rồi, cô muốn tặng ông. Nhớ lúc đó làm tặng ông, cô cũng muốn tặng anh một cái. Liền thức trắng 3 đêm để đan khăn nhưng lại bị anh ném vào thùng rác khiến trái tim cô đau đớn.

Hương Vũ ánh mắt hơi đỏ, cười nói: "Ông ơi, con có khăn con đan để ở nhà. Để lần tới con mang cho ông nha"

Ông nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, chẳng nói gì, chỉ xoa đầu cô, khuôn mặt ông trở nên xót xa vô cùng.

"Ông về đột ngột, lại không quan tâm cháu trai. Có phải ông quên mình có hai đứa cháu này rồi không?" - Khải Trung chạy tới bên ông mà nũng nịu.

Ông bật cười quay ra Khải Trung: "Thằng bé này, lớn rồi mà tính vẫn trẻ con như vậy!"

"Ba ông cháu hàn huyên xong chưa? Mẹ còn dẫn Hương Vũ đi mua sắm đây!" - một người phụ nữ từ trên cầu thang bước xuống. Bà mang một bộ đầm trung niên màu đỏ, bước đi khoan thai, nhẹ nhàng, quý phái. Nước da trắng trẻo, đôi mắt nhiệt huyết tuy tóc đã có chút bạc. Trên đầu bà đeo một chiếc mũ ren đen cũng với chiếc gài tóc xinh xắn.

Hương Vũ chạy tới bên, khoác lấy tay bà cười tươi như hoa: "Anh, Khải Trung và ông ở nhà nha, con đi cùng mẹ chút."

Cô khoác tay bà nhanh chóng đi.

Hương Vũ cùng mẹ chồng nhanh chóng đến một cửa hàng quần áo cao cấp. Những nhân viên nhìn thấy bà như thấy một viên ngọc quý giá mà cung kính cúi đầu.

"Những chiếc váy tôi đặt may riêng để ở đâu, lấy ra cho con dâu tôi thử."

Một nhân viên nhanh chóng mang một lô váy vóc thiết kế riêng biệt đến. Điều này khiến những khách đến mua cũng phải trầm trồ, ghen tị.

"Con vào thay mấy bộ ra đi." - Bà quay ra nói với cô với giọng trìu mến, cưng chiều.

Hương Vũ vô cùng ngại, cô xua tay. Nhưng bà đã ngăn cô lại: "Con có không mặc thì số tiền mẹ đặt vẫn phải thanh toán. Con cứ vào thử đi, mẹ thấy con dạo này ăn mặc hơi thiếu thốn nên mới mua. Chứ không phải mẹ tiêu tiền lung tung."

Thấy bà kiên quyết như vậy và cũng thấy tiếc cho số tiền. Hương Vũ chạy vào phòng thay đồ. Từng chiếc từng chiếc cô đều mặc hết.

Đến lúc đi thanh toán.

Từ đâu một cô gái lại xuất hiện mà giật lấy mấy cái áo trong tay cô khiến cô giật mình.

Một cô gái ăn mặc sεメy, chân đi giày cao gót cao. Khuôn mặt lại kiêu ngạo không thèm nhìn cô. Cô ta xem từng chiếc váy mà không ngừng tấm tắc khen

"Chà, mấy cái mẫu này được đó. Huyền Linh à, cậu thử xem. Tối nay không phải cậu đi dự tiệc thương gia với Hàn tổng sao, mặc cái này ổn đó."

Ngay cạnh cô ta không ai khác chính là Huyền Linh. Mẹ chồng cô nhìn thấy liền đi tới

"Các cô nếu muốn có thể tự đặt, váy này của chúng tôi, không phải của các cô."

Cô gái kiêu ngạo kia thấy có một người dám nói cô ta. Liền không tự chủ mà nhảy dựng lên quát lớn một cách khó coi

"Cái bà già này từ đâu ra. Có biết tôi là ai không. Có biết bạn tôi là ai không. Đâu đến lượt bà có thể tranh giành váy áo."

Cô thấy có người quát mẹ chồng mình liền không chịu được chạy tới kéo lấy lại mấy bộ váy. Liền cho cô ta ăn một bạt tai thật đau điếng

"Sao cô có thể thiếu giáo dục như vậy. Lại còn không có liêm sỉ. Quần áo của mẹ chồng tôi cô giựt lấy, lại còn mắng bà ấy. Cô có học giáo dục mầm non không vậy. Không biết kính già yêu thương trẻ nhỏ sao!"