“Chủ thượng, vậy ngôi hoàng đế kia làm sao”
“Mặc kệ, ta không muốn làm hoàng đế gì đó, cứ để cho đám người kia tranh giành đi”
Tiêu Tự ngưng thần nhìn mộ bi trước mắt, tuy y rất hận người phụ thân này, nhưng y cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho Vu hậu không phải một từ hai tự là có thể nói lên được
Những gì hắn làm tất cả đều chỉ vì hắn mất đi người này
Y đồng ý hoàn hành tâm nguyện của hắn là vì phần thâm tình này của hắn, không phải vì y tha thứ cho hắn
“Phụ hoàng, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta gọi như vậy, chúc ngươi hạnh phúc cùng mẫu hậu nơi cữu tuyền”
Bên tai gió thổi thoang thoảng hương thơm, loáng thoáng còn nghe được một tiếng cười thanh thúy “Đa tạ ngươi, Tự nhi”
Linh hồn Tiêu Ngự Phong cùng Lăng Tình sóng vai đứng nhìn nhi tử duy nhất rời đi
Tiêu Ngự Phong hạnh phúc nhìn người bên cạnh “Tình cuối cùng chúng ta cũng có thể lại ở bên nhau”
Lăng Tình tựa vào lòng ái nhân “Ân”
“Xin lỗi đã để ngươi đợi lâu như vậy”
“Không lâu chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, bao lâu ta cũng có thể đợi”
Tiêu Ngự Phong nhu tình nhìn ái nhân trong lòng, nhẹ nhàng ấn xuống môi y một nụ hôn, đêm trăng xinh đẹp, xuân sắc kiều diễm
Chết chưa hẳn là kết thúc
~~Hoàn~~