“Bình tĩnh, bình tĩnh nào!”
Thành ca vỗ vỗ tấm lưng mềm mại của nàng, trong lòng thầm sảng khoái.
Rõ là làm màu.
Nói thật, lần này, ngay cả Tam Nhãn Hổ cũng kinh hãi rồi.
Mặc dù nó đã bay đi rất xa nhưng mọi nhất cử nhất động trong Phi Tiên môn cũng không thể giấu được nó.
Nghe Khương Thành nói hắn biết Tiên thuật, nó khịt mũi khinh bỉ.
Bản thân nó cũng chưa từng thấy qua Tiên thuật, vậy mà hắn dám khoác lác.
Thằng nhóc này đúng là nghiện làm màu rồi, lại đi lừa đàn em không biết gì.
Mãi đến khi Khương Thành thật sự chạm vào đầu nàng, một luồng sáng trắng biến Ấn Tuyết Nhi từ Tụ Nguyên cửu trọng thành Phân Hồn cửu trọng thì hai mắt nó thiếu chút nữa là rớt ra ngoài.
Nó cẩn thận cảm nhận không biết bao nhiêu lần, con bé kia thật sự đã thăng cấp đến đại cảnh giới rồi.
Không sai, không phải ảo giác!
Này, làm sao có thể?
Chẳng lẽ là pháp môn truyền công gì đó?
Loại pháp môn này, Tam Nhãn Hổ chỉ nghe qua truyền thuyết chứ chưa từng thấy.
Hơn nữa với sự hiểu biết của nó về Khương Thành thì thằng nhóc này rất tích cực làm những việc có hại cho người khác. Muốn hắn hại mình lợi người, truyền cho người khác linh lực của bản thân?
Thế thà gϊếŧ hắn còn hơn!
Hơn nữa, cho dù có loại pháp môn này, cũng chỉ có thể truyền linh lực, thần hồn cảnh giới không thể thay đổi được.
Vậy, đó thật sự là “Tiên thuật”?
Thành thật mà nói, nó muốn bay qua ngay bây giờ, chính miệng hỏi một câu.
Nếu hắn thật sự biết loại tiên thuật đó, lại tiếp tục cải thiện bản thân nó một chút, vậy thì bản thân nó chẳng phải là hợi hại hơn Kim Long Vương sao?
Đến lúc đó, mình nó xưng bá Thiên Yêu Vực, bé con Sương Thỏ Vương đó còn không ôm đùi nó, khóc lóc cầu xin nó sủng hạnh sao?
Nghĩ đến cảnh đó, Tam Nhãn Hổ thật sự phấn khích.
Nhưng cuối cùng nó vẫn là nén tâm tư này lại.
Vừa mới cãi lộn mấy câu với Khương Thành, giờ mà đi cầu xin hắn, thế thì mất mặt quá.
Hơn nữa nó nghi ngờ rằng tiên thuật chỉ có thể thăng cấp những người yếu hơn Khương Thành, còn những người mạnh hơn hắn thì không thể, đó hoàn toàn là trái với thiên đạo nha!
Đúng, chắc chắn là như vậy.
Bản thân nó cũng không thể dễ dàng cúi đầu trước mặt thằng nhóc đó!
Sau khi phát hiện “chân tướng” nó cười giễu một tiếng, tiếp tục chợp mắt.
Mà ở phía bên kia, Thành ca thật vất vả mới tách khỏi Ấn Tuyết Nhi.
Một đám đệ tử vây quanh nàng, nhao nhao chúc mừng nàng.
Bất kể đệ tử đời thứ hai hay thứ ba, tất cả đều tỏ vẻ nhận thức của bản thân bị đánh cho vỡ nát.
Tiên thuật quá thần kỳ rồi, trực tiếp thăng cấp mà không cần tu luyện, là ngoài lẽ thường.
Hiện tại bọn họ thật sự coi Khương Thành như Tiên nhân.
Vậy mà bản thân bọn họ đang ở trong môn phái của tiên nhân, này không phải đang nằm mơ chứ?
La Viễn, Đan Thái và những người khác khó khăn lách đi ra, tiến đến bên người Thành ca cười lấy lòng.
“Hì hì, cái đó, chưởng môn chúng ta anh minh thần võ...... Ngài xem...... Có phải hay không......”
“Chưởng môn đẹp trai nhất trong lịch sử, chắc chắn sẽ không quên ta, người trung thành và tận tâm nhất, Đan Thái.”
“Thực ra, gần đây, ta đều tụng kinh cầu phúc cho chưởng môn một vạn lần mỗi đêm...”
“Ta mười vạn lần mỗi đêm!”
“Ta một triệu lần mỗi đêm!”
Đặc biệt như vậy, Khương Thành thật sự rất muốn ói ngay tại chỗ, một đêm cũng chỉ mấy vạn giây, làm sao mà ngươi tụng kinh đến một triệu lần mỗi đêm?
Tụng kinh bằng tốc độ ánh sáng à?
Hắn biết ngay là sẽ như vậy mà.
Nếu bản thân là bọn họ, cũng không có cách nào bình tĩnh.
Mạnh mẽ tăng lên một cái đại cảnh giới, ai có thể chịu đựng cám dỗ này.
Chỉ là không có cách nào, kỹ năng này một tháng chỉ làm được một lần.
Hơn nữa hắn vừa mới phát hiện ra, không có điểm thưởng tích phân ở lần thăng cấp này của Ấn Tuyết Nhi.
Có thể là do bản thân nàng không tự tu luyện nên không có thưởng.
Ngoài ra, nếu có điểm tích phân cho cái này thì Ấn Tuyết Nhi sẽ có mấy ngàn điểm rồi, thăng cấp mười tiểu cảnh giới, thế mà không phải nỗ lực một tí gì.
Hệ thống sẽ không để lại những lổ hổng như vậy.
Loại thăng cấp này, tốt hơn nên được sử dụng khi cần thiết.
"Tiên thuật này của Bản chưởng môn, mỗi một lần dùng đều có tổn hại nguyên khí, không đơn giản như các ngươi nghĩ.”
Nói xong hắn còn giả vờ ho khan hai tiếng.
Mặc dù chưa mất chút sức lực nào, nhưng mất điểm tích phân cũng coi như mất nguyên khí, ít nhất Thành ca cũng cho là vậy.
“Thì ra là thế!”
“Vậy chưởng môn ngàn vạn lần phải bảo trọng!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu như ngài ngã xuống, Phi Tiên môn chúng ta xem như xong rồi.”
Mọi người vẫn thật là quan tâm chưởng môn, vừa nghe phải trả giá, lập tức buông tha.
Ấn Tuyết Nhi lại lao đến, ôm chặt lấy hắn và khóc lóc thảm thiết.
“Chưởng môn! Ngài vì ta mà trả giá, không tiếc bản thân mình, ngoài việc lấy thân báo đáp, ta...... Thật không biết nên báo đáp như thế nào......”
Ài, có phải hắn lại làm màu hơi quá rồi không?
Bọn họ dường như nghĩ rằng trong giây tiếp theo, hắn sẽ nôn ra máu rồi ngã xuống.
Đều cảm động thành như vậy.
Khương Thành vui mừng đến mức chỉ có thể lại vỗ vỗ tấm lưng run rẩy của nàng, an ủi một hồi, nói bản thân rất nhanh có thể điều dưỡng khôi phục lại.
Sau khi trấn an xong, hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng và phẫn uất của Kỷ Linh Hàm.
Mặc dù, tu vi của Đại sư tỷ đã bị Ấn Tuyết Nhi vô cớ vượt qua, nhưng sau khi biết, sự thăng cấp này sẽ phải trả một cái giá “rất lớn”, nàng cũng không muốn mình cũng được nâng lên nữa.
Hơn nữa, vẫn còn lo lắng cho tình trạng thân thể của Khương Thành.
Vì sao ngươi không thương bản thân như vậy?
Vì Ấn Tuyết Nhi, ngươi liều mạng “trọng thương” cũng muốn dùng tiên thuật?
Ngươi thích nàng đến thế sao?
Hóa ra ngươi sớm đã có người trong lòng, cho tới giờ vẫn là ta nghĩ quá nhiều......
Tâm tư của con gái, có đôi khi khó tránh khỏi nhạy cảm.
Ánh mắt đó khiến Khương Thành không dám nhìn thẳng.
Xin lỗi em gái, người thứ nhất ta nghĩ đến chính là ngươi.
Nhưng vì cấp bậc ban đầu của ngươi quá cao, điểm tích phân của ta không đủ.
Ngươi thật sự là suy nghĩ quá nhiều rồi.
Em gái, ngươi đợi đấy, lần sau, lần sau chắc chắn khôi phục vinh quang cho Đại sư tỷ ngươi.
Làm màu xong rồi, cũng nên làm chuyện chính đi thôi.
“Được rồi, kẻ địch bên ngoài chắc là không đợi được nữa, ta đi rồi trở về ngay.”
Nói xong, hắn chuẩn bị bay ra ngoài.
Mọi người không nghe theo, Kỷ Linh Hàm là người đầu tiên ngăn cản.
“Chưởng môn, ngươi vừa mới bị thương nặng, cần phải điều dưỡng, sao có thể ra ngoài đón địch!”
“Đúng vậy, tuy rằng ngài rất mạnh, nhưng vẫn là đợi đến khi khôi phục lại rồi hãy đánh......”
“Chúng ta sẽ làm mọi cách để kéo dài thời gian cho chưởng môn!”
Khương Thành bất lực, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của mọi người, hắn có cảm giác tự mua dây buộc mình.
Ta không bị thương nặng, chỉ tiêu mất 3000 điểm tích phân mà thôi.
Hết lần này tới lần khác, hắn không có cách nào giải thích.
Chỉ có thể hất nhẹ tay áo, tiếp tục nhìn lên trời một góc 45 độ, mạnh mẽ tiếp tục làm màu.
Gì chứ, ngươi hỏi, sao chưa phất tay áo, hai tay chắp phía sau?
Hiện tại hai tay của hắn lần lượt bị Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh nắm chặt rồi.
“Các ngươi chính là không tin vào thực lực của ta như thế?”
“Không phải, chủ yếu là chưởng môn ngươi......”
“Không có gì quan trọng, nói thật đi. Cái đám gà bùn chó ngói kia, bản chưởng môn chỉ cần dùng một phần trăm sức lực là có thể thoải mái gϊếŧ chết chúng.”
A?
Chúng đệ tử há to miệng, Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cũng vô thức buông tay.
Nếu lời này do những người khác nói ra, bọn họ chắc chắn sẽ khịt mũi khinh bỉ, đúng là bán trời không cần văn tự.
Nhưng những gì Khương Thành nói thì khác.
Dù sao vừa vặn bọn họ mới “xác nhận” thân phận tiên nhân của Khương Thành.
Tiên nhân lợi hại cỡ nào bọn họ cũng không rõ, bởi vì bọn họ không chắc liệu có tiên nhân trên đời hay không.
Nhưng mà nghĩ lại, hẳn là cao hơn rất nhiều cấp so với Linh Đài cảnh chứ?
“Vậy...... Chưởng môn ngươi cần phải cẩn thận!”
“Nếu không làm được, nhớ rõ nhất định phải lui về sớm một chút.”
Sau một cái phất tay tạm biệt miễn cưỡng, Thành ca đã bay ra khỏi sơn môn.
Ngay sau đó, hắn trực tiếp chạm mặt đám người Tề Thương, Lỗ Trọng.