Chương 52.

“Ta làm sao biết được? Ngươi giỏi gây chuyện như vậy, đã đắc tội tới rất nhiều người rồi.”

Tam Nhãn Hổ vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.

Đáng đời!

Tiểu tử ngươi đắc ý lâu như vậy, cũng có thời điểm phải đau đầu sao?

Nhưng mà sau khi nghe được nó phân tích, Khương Thành chẳng những không hề đau đầu, ngược lại còn hưng phấn vỗ tay một cái, thiếu chút nữa đã đứng lên nhảy nhót hoan hô.

“Thật đúng là quá tốt rồi!”

“Ha ha ha…. Hối hận…. rồi…… hả?”

Tam Nhãn Hổ có chút sửng sốt.

Đây là phản ứng gì?

Dường như hoàn toàn trái ngược với những gì nó dự đoán.

“Tiểu tử, ngươi đang giả vờ cái gì vậy? Nói thật cho ngươi biết hắn vẫn chưa có chạy xa, lấy thực lực của hổ gia ta muốn mang hắn trở về là vô cùng đơn giản, chỉ cần ngươi phải đáp ứng với ta hai cái điều kiện….”

Nó đã suy nghĩ kĩ rồi.

Lợi dụng cơ hội lần này để uy hϊếp Khương Thành, buộc hắn giao ra triệu hoán phù “còn lại”, hơn nữa còn phải giải trừ khế ước Linh thú hộ tông.

Chỉ tiếc, điều kiện của nó còn chưa được nói ra, Khương Thành đã vội vàng ngăn cản nó.

“Đừng, ngàn vạn lần đừng mang hắn về đây!”

“Người ta vất vả đến đây một chuyến, cũng không có gϊếŧ người hay phóng hỏa, ngay cả hoa cỏ cũng không có phá hư, bắt hắn trở về có phải rất không biết lễ độ không?”

“Phi Tiên môn của chúng ta hiện tại chính là danh môn đại phái, nào có đạo đãi khách như vậy chứ?”

“Ngươi có bị bệnh không? Có kẻ thù ở trong tối muốn đối phó ngươi, ngươi còn vui vẻ như vậy sao?”

“Tại sao ta không thể vui vẻ?”

Thành ca còn muốn cất giọng ca vàng để hát chúc mừng một chút.

Rốt cuộc lại có người muốn đối phó mình.

Hắn đang lo lắng không có mục tiêu, cuối cùng cũng có người chủ động đưa lên.

Nếu không có gì bất ngờ, sau lưng Vân Thương kia nhất định còn có một cái thế lực lớn?

Hắn hưng phấn đến mức bắt đầu xoa tay.

“Ngươi nói xem bọn họ sẽ đối phó với ta như thế nào? y, hy vọng bọn họ có thể cố gắng hết sức lợi hại một chút.”

Càng là kẻ thù lợi hại thì chiến lợi phẩm càng phong phú.

Đối với việc làm thế nào để chiến thắng kẻ thù?

Còn phải cần xem xét sao?

Mỗi ngày có ba lượt cơ hội hồi sinh, Thành ca sớm đã từ bỏ suy nghĩ về chiến lược chống lại kẻ thù rồi, chỉ cần trực tiếp tiến thẳng về phía trước là được rồi.

Cái gì mà tính kế, mưu đồ, đó là dư thừa có được không?

“Thật là chờ mong!”

Nhìn thấy bóng lưng vui sướиɠ của hắn, Tam Nhãn Hổ rất là ngổn ngang, nó bắt đầu hoài nghi thế giới này có phải đã rối loạn rồi không?

Không nên như vậy nha.

Nhất định là sai ở đâu rồi!

Mà bên kia, Tề Thương rời khỏi Phi Tiên môn thì cơn thịnh nộ càng thêm gia tăng, sau khi bay ra khoảng mấy vạn dặm, tùy tiện tìm một cái thành nhỏ điên cuồng tàn sát.

Tuy rằng Khương Thành ra tay cũng rất tàn nhẫn, tốt xấu còn muốn đợi đối phương trêu chọc mình rồi mới ra tay.

Nhưng Tề Thương là không cần có lí do, tâm trạng hắn không tốt vậy là đủ rồi.

Trở về Bát Vân điện, lửa giận của hắn dần dần nguôi ngoai, lại mời Lỗ Trọng đến đây.

“Kế hoạch lẻn vào Phi Tiên môn thất bại.”

“Ngươi bị bọn họ nhìn thấu rồi?”

Lỗ Trọng cảm thấy có chút khó tin, lấy tâm kế cùng năng lực của Tề Thương không đến mức phải lật xe ở một địa phương nhỏ nhoi như Phi Tiên môn.

Tề Thương cẩn thận nhớ lại một chút, gương mặt ủ rũ lắc lắc đầu.

“Chắc là không có.”

Theo như hắn thấy nếu Khương Thành đã nhìn thấu thân phận của mình, vậy chắc hắn phải mời Hổ yêu kia ra bắt mình mới đúng.

Vô luận thế nào, với tu vi Linh Đài thất trọng của hắn cộng thêm Thần phẩm linh đài cũng không phải không thể chiến một trận với mình.

Nhưng mà hắn không có làm như vậy, chỉ là đuổi mình đi mà thôi.

“Nếu hắn không có nhìn thấu thân phận của ngươi vậy chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục lập mưu.”

“Lập mưu như thế nào?”

“Tu hú chiếm ổ!”

“Nói chi tiết!

“Chúng ta có thể ra lệnh cho Đoan Mộc gia cùng với các phủ vây công Phi Tiên môn….”

Lời nói của Lỗ Trọng chỉ vừa nói được một nửa đã bị Tề Thương ngắt lời.

“Có con Hổ yêu ở đó, bọn họ căn bản không thể đi vào, hoàn toàn là tự tìm con đường chết.”

Đoan Mộc gia cùng với các phủ gần đó chắc có khoảng ba mươi bốn mươi Linh Đài cảnh. Đội hình này tuy nhìn rất mạnh nhưng so với Hổ yêu ít nhất là Thiên Mệnh cửu trọng kia thì vẫn chưa đủ.

Lỗ Trọng khoát tay áo: “Thiếu chủ hiểu nhầm rồi, ta không trông cậy bọn họ có thể trực tiếp đánh hạ Phi Tiên môn.”

“Ừm?”

“Bao vây nhưng không cần tiến công là được!”

“Ý của ngươi là lợi dụng cơ hội lần này, phái người tiến vào chiếm giữ Phi Tiên môn?”

Phi Tiên môn bị nhiều phái vây công như vậy, nguy ngập nguy cơ.

Lúc này Bát Vân điện giả làm người tốt, lấy danh nghĩa giúp bọn họ chủ trì công đạo phái một đám cao thủ đi vào đóng quân trong đó.

Đường đường Bát Vân điện chủ động đến trợ giúp, Khương Thành sẽ không có lí do để cự tuyệt đúng không?

Hắn có lẽ còn rất cảm kích!

Mà một khi nhóm cao thủ này đi vào, từ khách trở thành chủ, họ Khương kia của Phi Tiên môn chẳng phải khó nói rồi.

Đến lúc đó, Hổ yêu kia….. chắc là sẽ thuộc về Bát Vân điện chúng ta thôi!

“Diệu kế, diệu kế!”

Tề Thương vỗ tay cười to, dường như đã nhìn thấy trước được kết cục bi thảm của Khương Thành.

Vài ngày sau, một cái tin tức trọng bảng truyền khắp các phủ của Phi Vân Châu.

Đoan Mộc thế gia của Thanh Lan phủ, Kiền Ninh Bảo của Thiên Trữ phủ, Hư Phong phái của Xung Viêm phủ, Thiên Môn Vị, Kinh Long thế gia của Bạch Long phủ, Ngọc Lưu Ly tông của Vô Định phủ, Nam Mô tông, Huyết Sát Cốc cùng với năm phủ tám phái khác kết thành một liên minh tạm thời chống lại Khương Thành.

Tám phái đồng thời phát thông điệp ra bên ngoài.

Chưởng môn Khương Thành của Phi Tiên môn là người tàn bạo bất nhân, thậm chí tiêu diệt năm phái khiến sinh linh đồ thán, làm cho mọi người trong Thanh Lan phủ đều cảm thấy bị đe dọa tới tính mạng.

Năm phủ tám phái vì giải cứu hàng trăm triệu người phàm và tu sĩ ở Thanh Lan phủ, nay quyết định kết thành đồng minh, cùng nhau đánh bại Phi Tiên môn!

Kể từ bây giờ, chỉ cần là đệ tử của Phi Tiên môn ra ngoài rèn luyện sẽ gϊếŧ vô điều kiện.

Chỉ cần là gia tộc hay tông môn có qua lại với Phi Tiên môn đều bị gϊếŧ không cần lí do.

Ngay sau khi thông điệp này được đưa ra, Thanh Lan phủ đã được một phen náo động.

Rất nhiều tu sĩ sau khi nhìn thấy thông điệp này đều có chút mơ hồ.

Ồ, hóa ra là chúng ta đang ở trong thế nước sôi lửa bỏng sao?

Hóa ra là mỗi người chúng ta đều cảm thấy bất an, dân chúng lầm than sao?

Tại sao chính chúng ta còn không biết.

Phi Tiên môn hình như cũng không có làm gì, tuy rằng diệt năm phái kia, nhưng trừ lần đó ra vẫn luôn đóng chặt sơn môn không hề lộ diện, muốn gặp cũng không thấy đâu.

Mặt khác tiêu diệt năm phái kia lại làm cho cuộc sống của rất nhiều tiểu gia tộc và tán tu xung quanh trở nên tốt hơn.

Dù sao bên cạnh không có cái tông môn khổng lồ áp chế và tranh đoạt tài nguyên, không gian hoạt động của những tu sĩ tầng dưới chót như họ rộng hơn rất nhiều.

Hơn nữa quan trọng nhất là rất nhiều người đến bây giờ vẫn còn tiếc nuối không thể bái nhập Phi Tiên môn.

Cái này thực mê huyễn.

Lúc này Đoan Mộc Triết và các chưởng môn, trưởng lão đã đến hội họp cùng nhau.

Tám tông môn lớn của bọn họn lần này ước chừng có thể xuất động ba mươi mốt vị Linh Đài cảnh.

Trong đó người có thực lực mạnh nhất là chưởng môn Cửu La chân nhân của Hư Phong phái ở Xung Viêm phủ, cảnh giới của hắn đã đạt đến Linh Đài bát trọng.

Thực lực bậc này, đừng nói là Đoan Mộc thế gia hiện tại cho dù là lúc trước khi Đoan Mộc Hoằng, Đoan Mộc Trì còn sống cũng không dám dễ dàng đắc tội.

“Chự vị, đối với lần vây công lần này các ngươi cảm thấy như thế nào?”

Làm chủ nhà ở Thanh Lan phủ, Đoan Mộc Triết vẫn là phải đứng ra lên tiếng trước.

Cửu La chân nhân nhướng mi, thản nhiên nói: “Còn có thể cảm thấy như thế nào, mệnh lệnh của thiếu chủ Bát Vân điện, ai dám cãi lời?”

Đổng Hải – bảo chủ của Kiền Trữ Bảo hung hăng nói: “Phi Tiên môn kia quả thật muốn bị trừng phạt, gần đây bọn họ đã thể hiện quá nhiều, đến ngay cả đệ tử thiên tài của Thiên Trữ phủ đều chạy tới tông môn của bọn họ khảo hạch.”