Chương 35: Gọi Hổ Gia

Đoan Mộc Trì cũng chăm chú nhìn Tam Nhãn Hổ, cho dù có nhìn thế nào đi nữa, thứ này cũng nhìn không ra có chỗ nào ghê gớm.

Mặt hắn khó chịu: “Khương chưởng môn, ngươi đang làm nhục ta ư, muốn đoạn tuyệt quan hệ với Đoan Mộc gia ta sao?”

“Làm xong việc sớm một chút, đừng để lại dấu tích.”

Khương Thành vẫy tay.

Lúc này Tam Nhãn Hổ ngáp một cái.

Tiếp theo, linh đài của Đoan Mộc Trì bị một cơn lốc xoáy kinh hoàng vô hình hút vào trong miệng nó.

“Không…”

Đoan Mộc Trì trước khi chết vẫn muốn phản kháng.

Nhưng đó chỉ là vọng tưởng.

Linh Đài của hắn và cả thần hồn của hắn đều bị hút vào trong, Tam Nhãn Hổ còn nhai cả linh đài đó.

Cót ca cót két.

Hư ảnh Đoan Mộc Trì trong đại điện trở nên mờ và nhỏ hơn chục lần, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Yêu vật, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Tam Nhã Hổ cũng tức lên rồi, Khương Thành không tôn trọng bản thân thì thôi đi, ngươi là cái thá gì chứ?

Một tia hào quang từ con mắt thứ ba của hắn phóng ra, thần hồn đó thét lên một tiếng la thảm thiết, biến mất trong vô hình.

Hào quang bắn thẳng ra, trong chốc lát không biết mấy vạn dặm.

Trong điện Đoan Mộc gia phía xa xăm, thân thể thật sự của Đoan Mộc Trì đột nhiên tan rã ra, xương thịt cũng chẳng còn.

Những lão giả của Đoan Mộc thế gia kinh hoàng biến sắc.

Thần hồn hạch tâm và linh đài bị diệt cũng thôi đi, yêu thú kia lại có thể trực tiếp xóa sổ thân xác ở ngoài mười vạn dặm, thủ đoạn này đã phá hỏng trạng thái bình thường của bọn họ.

“Đây, đây là yêu vật thế nào?”

“Chi ít cũng phải là Thiên Mệnh cảnh Thần thông rồi!”

“Nhất định là thế.”

“Ta nhớ ra rồi, lúc trước khi Cực Nguyệt tông bị diệt, có người thấy hư ảnh của hổ yêu, nhất định là nó.”

“Chả trách Khương Thành có thể tiêu diệt cả bốn phái, hóa ra là có nó giúp đỡ.”

“Loại yêu vật này, Đoan Mộc gia chúng ta cũng không đánh lại được?”

……

Phi Tiên môn bên này, tất cả đệ tử trong điện đều trân mắt nhìn không nói được gì.

Đoan Mộc Trì chết rồi?

Bị con hổ ba mắt nhỏ bé kia xử lí một cách dễ dàng rồi?

Chuyện này thật không bình thường.

Tuy biết Tam Nhãn Hổ được Khương Thành phong làm linh thú hộ tông, nhưng trước đây không thấy nó lợi hại đến đâu.

Suy cho cùng thể hình bày ra đó, thành thật không có cách nào khiến người ta có thể thấy nó và thực lực mạnh có liên hệ gì với nhau.

Bọn họ luôn xem nó là vật may mắn, dễ thương là xong chuyện.

Nào biết rằng, đây là hung thú nhất tôn tuyệt thế…

Những nữ đệ tử hôm qua ôm nó, còn cấu nó bây giờ toàn thân đẫm mồ hôi.

Cảm giác như bản thân vừa nhảy khỏi quỷ môn quan.

“Chuyện này, chuyện này…”

La Viễn nói chuyện cũng thành cà lăm rồi.



Hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn: “Chưởng môn, sao nó lại lợi hại như vậy?”

Đó là Linh Đài cảnh đó, hút đại một cái là mất rồi?

Thành ca chắp hai tay ra sau, quay lưng về phía hắn lạnh lùng nói: “Cả chút thực lực đó cũng không có thì sao có thể xứng làm Linh thú hộ tông của ta chứ?”

Sau khi hoang mang một khoảng thời gian, chúng đệ tử rơi vào niềm vui tột độ.

Có một Linh thú hộ tông lợi hại như vậy, cảm giác an toàn gia tăng cả vạn lần.

Gì mà Xích Nhật tông, bọn họ không lo lắng chút nào nữa.

“Hổ ca, thực lực của ngươi rốt cuộc là gì?”

Cách xưng hô của các đệ tử tự dưng thêm vào chữ ca.

Nhưng Tam Nhãn Hổ lại chẳng hài lòng, hắn mở mí mắt lên.

“Gọi Hổ gia.”

“Phải phải phải…”

“Hổ gia ngươi thật quá lợi hại, ngươi quen biết chưởng môn thế nào vậy?”

Đúng là hết chuyện để nói mà.

Câu hỏi này, Tam Nhãn Hổ từ chối trả lời.

Khi mọi người vây quanh Tam Nhãn Hổ để tâng bốc, Khương Thành vẫn không quên con gái mình còn đang đói.

Vội vội vàng vàng đến linh mạch phía sau núi, lấy đầy hai nhẫn Linh thạch gửi sang.

Vừa thấy Linh thạch, A Hoàng lập tức cười tươi.

“Ôi, nhiều quá!”

Nói xong cũng không quên để lại chút nước bọt trên mặt Thành ca.

Lau mặt, Thành ca không chút xem thường, nói: “Ngươi cũng thật chẳng có triển vọng, ngươi là mảnh vỡ Thế Giới Chi Tâm nữa.”

“Chút linh thạch này có là gì, sau này còn hơn thế, đi theo ta ngày nào cũng được ăn sung mặc sướng.”

“Wow, thật vậy sao, mẹ tốt thật!”

Cô bé nhỏ này vui đến nỗi chịu không nỗi mà xoay vòng tròn.

“Nếu ta đã tốt như vậy rồi, ngươi nên đổi cách xưng hô gọi ta là cha đi.”

“Mẹ lại nói linh tinh cái gì vậy.”

Khương Thành nghiến răng, con bé này cái gì cũng tốt cả, chỉ có mặt này thật đáng ghét.

Về lại đại điện đã thấy Tam Nhãn Hổ đang ngồi trên ghế chưởng môn của mình với dáng vẻ ông lớn rồi.

Hai bên còn có nữ đệ tử đang đút hắn ăn linh quả, nam đệ tử thì quạt cho hắn cho dù vốn chẳng hề nóng.

Tiếng tung hô tâng bốc lại càng không ngớt.

“Hổ gia ngươi thật thần thông quảng đại!”

“Hổ gia, ngươi là Thiên Mệnh cảnh ư?”

“Hổ gia ngươi có thể ở đây với bọn ta ba năm, đúng là khiến nơi này huy hoàng rực rỡ.”

Cũng không thể trách bọn họ “nịnh hót” thế được, suy cho cùng thì chưởng môn trước của Phi Tiên môn cũng chỉ là Phân Hồn cảnh.

Lần này đột nhiên lại xuất hiện một linh thú có thể giết được Linh Đài trong chớp mắt, vậy là khái niệm gì chứ?

Giới hạn nhận thức của chúng đệ tử bị phá tan rồi.

Vừa mới nguôi giận ở chỗ A Hoàng, nhìn thấy cảnh tượng này, Thành ca tức đến lộn ruột.

Ngồi vào vị trí của ta?

Còn bảo người của ta hầu hạ ngươi?



Xông về phía trước, một phát thôi là nắm hắn quăng xuống mặt đất.

“Chỗ này là nơi ngươi có thể ngồi sao?”

“Đúng là không có quy tắc một chút nào.”

Tam Nhãn Hổ tức giận vô cùng.

“Ông nội ngươi, muốn chết à?”

Hơi thở của Yêu Vương lập tức tỏa ra.

Mắt Khương Thành nheo lại: “Xem ra ngươi muốn bị khống chế lần nữa rồi.”

Sức uy hiếp của A Hoàng vẫn là mạnh nhất.

Hôm qua trải qua việc Linh lực bị mất sạch, thần hồn cũng bị khống chế, Tam Nhãn Hổ không muốn phải trải qua thêm lần nữa.

“Không có không có, đại ca à, ta với ngươi cãi chơi thôi. Đây chả phải là do thấy môn phái tĩnh lặng quá, chọc chơi chút thôi.”

Mọi người một lần nữa lại bị làm mới nhận thức.

Vừa nảy thấy Tam Nhãn Hổ bị vứt xuống, bọn họ suýt bị dọa cho điên rồi.

Nếu Hổ gia này phát điên, Phi Tiên môn chỉ e là cả miếng ngói cũng không còn.

Nào biết được, trước mặt chưởng môn, nó ngoan ngoãn chỉ như một chú mèo.

Xem ra, vẫn là chưởng môn lợi hại hơn.

Trong một thời gian, sự ngưỡng mộ của chúng đệ tử đối với Khương Thành cuồn cuộn như nước trào, càng cảm thấy thực lực của hắn cao thâm không thể đo được.

“Được rồi, bàn việc chính.”

“Đoan Mộc thế gia đó tạm thời dẹp sang một bên, giải quyết Xích Nhật tông trước đã.”

Không giải quyết xong sự uy hiếp này thì chả có người mới nào dám đến tham gia thi nhập môn.

“Chưởng môn dự định sẽ đối phó việc tiến công của bọn họ ra sao?”

Bây giờ mọi người có dũng khí rồi, người nào người nấy xoa tay.

Khương Thành đứng dậy, vung tay.

“Ứng phó với việc tiến công của bọn họ? Chưởng môn ta cần phòng thủ sao? Đương nhiên là chủ động xuất kích rồi!”

“Hả? Chưởng môn định đánh đến tận cửa?”

“Đương nhiên, ta đây sẽ tiêu diệt Xích Nhật tông, để tránh bọn chúng còn nhảy nhót.”

Chúng đệ tử lập tức trở nên hào hứng.

“Đúng, nên chủ động tiến công.”

“Dựa vào cái gì mà phải đợi bọn họ đến đây đánh chúng ta?”

“Có chưởng môn và Hổ gia ra tay. Xích Nhật tông tất sẽ bị diệt.”

“Bổn đại gia nói sẽ đi chung khi nào?” Tam Nhãn Hổ uể oải nằm trên sàn.

“Tiểu tử, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta chỉ đồng ý làm Linh thú hộ tông, chứ không phải là linh sủng của ngươi.”

Trách nhiệm của Linh thú hộ tông là bảo vệ sự an nguy của tông môn.

Khi kẻ địch bên ngoài đến xâm phạm, hắn sẽ lộ diện ngăn cản lại.

Nhưng đúng là không có yêu cầu xuất chinh.

Hóa ra là chờ ta ở đây?

Thật ra thì Thành ca cũng không có ý định đưa nó theo.

Ba lần sống lại hôm nay vẫn chưa dùng.

Đưa Tam Nhãn Hổ theo, thì sẽ không bị giết chết, đến lúc đó há chẳng phải sẽ không có phần thưởng từ hệ thống hay sao?