Năm ấy nàng cùng chưởng môn tiền nhiệm có đến Đoan Mộc gia bái kiến qua Đoan Mộc Trì.
Vừa nghe đến cái tên này, bọn người La Viễn trong lòng chấn động.
Tuy lúc trước không biết dáng vẻ ra sao, nhưng sớm đã như sấm nổ bên tai rồi.
Đoan Mộc Trì là cường giả Linh Đài cảnh tam trọng, Linh Đài cảnh luôn là cảnh giới đỉnh ở Thanh Lan phủ.
Nếu nói là sợ hãi, thì chắc chắn là có rồi, suy cho cùng từ việc bọn họ nhớ hôm đó bị hai loại thế lực lớn hạ uy nghi phục tùng.
“Ngươi có việc gì?”
Vào trong mà không báo một tiếng, nói chuyện lại không dễ nghe, Thành ca có chút không thoải mái.
Nhưng mà nghĩ lại, sơn môn này của bản thân cũng chẳng ai trông chừng.
Nhưng A Hoàng thì sao?
Tại sao không làm mất linh lực của tên này rồi bắt lại chứ.
Nếu nói Linh Đài bị hết sạch linh lực, vậy có phải sẽ phế luôn không?
Lúc hắn nghĩ đến đây, A Hoàng bên cạnh dường như đã đoán ra được thắc mắc của hắn.
“Mẹ à, hôm qua vì để bắt được con mèo này mà sức mạnh của ta đã dùng hết rồi.”
Nghe thấy giọng này truyền đến, Khương Thành nhất thời trở nên quan tâm.
Liên tục truyền giọng nói lại.
“Con gái ngoan, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Nghỉ ngơi vài hôm là được rồi, nếu như có linh thạch bổ sung thì có thể nhanh một chút.”
“Sao ngươi không nói sớm.”
Hóa ra ngươi làm màu xong lại cũng phải ‘nạp điện’ vào à?
Linh thạch tự mình có mà, đã diệt được nhiều tông môn như vậy, tuy đa số đều đổi thành điểm tích lũy, nhưng số dư còn lại cũng không ít.
Lúc hai người đang ‘nhắn tin’ bằng âm thanh với nhau, thần hồn của Đoan Mộc Trì ngồi ở trên linh đài hất cằm lên hừ lạnh một tiếng.
“Lão phu đến lần này, là để chỉ cho các ngươi một con đường sáng.”
Nói xong câu này, hắn chờ bọn người Khương Thành cầu xin mình.
Phi Tiên môn sắp bị Xích Nhật tông tấn công, Đoan Mộc thế gia bên kia nghĩ họ lúc này hẳn là như kiến bò chảo nóng.
Lúc này Đoan Mộc thế gia đưa ra một cọng rơm, bọn họ còn không chịu bò lên hay sao?
Đến lúc đó Đoan Mộc thế gia có thể như sư tử mở rộng miệng mà ra điều kiện rồi.
Kết quả, cả hiện trường yên ắng hẳn, trước sau chả ai mở lời.
Bọn người La Viễn ngược lại lại muốn hỏi con đường sáng gì.
Nhưng bây giờ chưởng môn có mặt, bọn họ vẫn biết nề nếp, chưa đến lượt bản thân nói chuyện.
Nhưng không ngờ Khương Thành chưởng môn này vẫn cứ nói chuyện với con gái, chẳng hề coi Đoan Mộc Trì ra gì, cứ mặc kệ ở đó.
Chờ rất lâu, Đoan Mộc Trì tức giận vô cùng, khí thế của Linh Đài cảnh từng chút giải phóng ra.
Nhìn đằng sau hắn, dần dần lộ ra cái bóng to lớn đến năm trượng, y chang như bản phóng đại của thần hồn nhỏ.
Cao thủ Linh Đài cảnh đối với việc thâu tóm thần hồn và phân hồn cảnh có khoảng cách rất lớn về bản chất.
“Xem ra các ngươi thật không biết điều.”
Hư ảnh vừa xuất hiện, nhiệt độ bên trong điện lậptuwcs hạ thấp, khiến cả người lạnh lẽo.
Bọn người La Viễn khổ sở chống chọi, chỉ cảm thấy thần thức của bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể tan rã.
Đoan Mộc Trì tuy chỉ là có nhã hứng qua đây, nhưng cũng đủ để diệt sạch bọn họ rồi.
Lúc này, Khương Thành cũng đã nói chuyện với A Hoàng xong, cũng chỉ định đánh cho tên này tơi tả, sau đó đi đưa Linh Thạch cho con gái.
“Được rồi được rồi, đừng có mà làm ra vẻ thế nữa, có mông thì mau đưa ra.”
Tuy hắn chỉ là Phân Hồn thất trọng, nhưng thân thể lại có Thiên Hoang Bất Diệt Thể đệ nhất tam giới.
Đừng nói là uy lực của Linh Đài cảnh, cho dù là Tam Nhãn Hổ lúc trước cũng không hù dọa được hắn.
Vừa mới mở miệng, bầu không khí bên trong điện mới thoải mái một chút, rất nhiều đệ tử lúc này mới thở được.
Trước khi đến đây, Đoan Mộc thế gia có tưởng tượng xem Khương Thành là người thế nào, nhưng thực tế không ngờ bản thân hắn là chưởng môn mà lại ăn nói thô bỉ đến vậy.
Đây là bất kính với Đoan Mộc thế gia.
Lúc này, trong một tòa điện của Đoan Mộc thế gia ở mười vạn dặm ngoài kia, vài lão giả nhìn hình chiếu linh khí đều lộ rõ vẻ mặt tức giận.
“Tiên lễ hậu binh.”
“Nếu hắn đã rượu mời không uống uống rượu phạt, thẳng tay diệt trừ.”
“Nếu không phải vì thấy hắn cũng có chút giá trị, Phân Hồn cảnh hèn mọn…”
Đoạn đối thoại của Đoan Mộc thế gia, Khương Thành không nghe được, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự nổi cáu của Đoan Mộc Trì.
“Khương Thành, suy nghĩ cho kỹ đi, các ngươi muốn chống lại Xích Nhật tông, chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của Đoan Mộc gia bọn ta thôi!”
“Cứu người, đây chính là thái độ cứu người sao?”
Khương Thành cười, hắn vốn chẳng có chút cảm tình gì đối với Đoan Mộc thế gia này.
Ban đầu khi Phi Tiên môn bị diệt, các ngươi ở đâu?
“Ngươi cảm thấy người đẹp trai như ta, cần phải nhận cứu trợ sao?”
Chúng đệ tử lũ lượt che mặt, trời ạ, bây giờ là lúc bàn về chuyện đại sự của môn phái, chúng ta có thể nào nghiêm túc chút không?
“Khương Thành, ta biết đằng sau ngươi có người chống lưng, nhưng ngươi đừng quên, nước xa không cứu được lửa gần.”
Tâm trí Đoan Mộc Trì cuồn cuộn một hồi.
“Ở đây suy cho cùng cũng là địa phận của Thanh Lan phủ, muốn chống lại Xích Nhật tông, chỉ có một con đường là hợp sức với Đoan Mộc gia bọn ta mà thôi!”
Đoan Mộc gia bọn họ tích cực đến vậy, cũng là có nguyên nhân.
Tranh đấu với Xích Nhật tông cả vạn năm, kiềm chế lẫn nhau, ai cũng chả làm gì được ai.
Sự xuất hiện của Khương Thành, lại khiến bọn họ thấy được cơ hội tiêu diệt Xích Nhật tông.
Cái gọi là liên thủ, chỉ là lợi dụng thế lực bên ngoài đằng sau tên tiểu tử này, một lần diệt sạch Xích Nhật tông.
Sau này lại phất cờ hiệu đánh đuổi những của những thế lực xâm nhập từ thế giới bên ngoài, đuổi cả Khương Thành và “thế lực đằng sau” đi.
Lúc đó, cả Thanh Lan phủ chỉ mỗi Đoan Mộc thế gia xưng bá rồi.
Khương Thành cũng thâm cười trong lòng, gì mà hợp tác, hắn trước nay chẳng hề có hứng thú.
Bởi vì chẳng dùng được.
Nhưng mà biểu hiện bên ngoài là không gì cả.
“Vậy ngươi nói thử xem, hợp tác thế nào?”
Đoan Mộc Trì thấy hắn bị cuốn vào, lập tức nêu ra điều kiện.
“Muốn bọn ta xuất binh, có ba điều kiện.”
“Thứ nhất, ngươi phải giao ra tài nguyên đã lấy được từ tứ đại tông môn đó.”
“Thứ hai, Phi Tiên môn tiếp tục làm môn phái phụ thuộc của Đoan Mộc thế gia ta, mỗi năm phải cống nộp.”
“Thứ ba, gả Kỷ Linh Hàm cho Đoan Mộc Tử Tu của Đoan Mộc gia ta, coi như là hai nhà liên hôn.”
Thất Khiếu Linh Lung Thể của Kỷ Linh Hàm, thật ra Phi Tiên môn không hề nhận ra, nhưng Đoan Mộc gia lại phát hiện ra lúc nàng đến thăm năm đó.
Thêm vào đó nàng quốc sắc thiên hương, bọn họ sớm đã có ý khai thác nàng rồi.
Chỉ là chưởng môn tiền nhiệm Phi Tiên môn cứ luôn từ chối.
Thật ra cho dù không có chuyện bốn phái vây đánh, sau này Đoan Mộc thế gia sớm muộn cũng sẽ hạ thủ với nàng.
Ba điều kiện này những đệ tử trong điện nghe thấy ai ai cũng căm tức.
Phi Tiên môn bị diệt lần trước, Đoan Mộc thế gia các người trước sau đều không lộ diện, còn có mặt mũi đòi tiếp tục cống nạp.
Chiến lợi phẩm của bốn phái bị tiêu diệt, do Khương Thành đem về, Đoan Mộc thế gia các người không hề có chút nỗ lực nào, dựa vào cái gì mà phải giao?
Cuối cùng, Đoan Mộc Tử Tu đó hoang da^ʍ vô đạo, thê thiếp cả bầy, sớm đã truyền khắp Thanh Lan phủ rồi.
Sao có thể đưa Kỷ sư tỷ vào hố lửa chứ?
“Bọn ta không đồng ý.”
“Điều kiện này nói thẳng ra là cướp giật.”
“Hừ!”
Thần hồn của Đoan Mộc Trì lại lần nữa cuồn cuộn lên.
“Khương chưởng môn, người trong môn ngươi cần phải được dạy dỗ rồi.”
Khương Thành cười khà khà, trong lòng bảo hắn là đồ ngu tự cho mình là đúng.
“Ngươi nói xong chưa?”
“Nói xong rồi?”
Đoan Mộc Trì dáng vẻ ngạo mạn.
“Vậy được.”
Khương Thành vung tay.
“Đóng cửa, thả chó.”
Chúng đệ tử nhìn nhau ngơ ngác, nhất thời chưa hiểu ý của hắn là gì.
Ngược lại Tam Nhã Hổ tự lao vào.
“Tiểu tử ngươi chừa lại cho ông chút tôn kính đi!”
Khương Thành chìa tay ra: “Là Linh thú hộ tông, ngươi biết nên xử lí sao rồi chứ!”
Đã có “Linh thú hộ tông” tên cu li miễn phí này rồi, hắn cũng chả cần phải lãng phí một lần hồi sinh.
“Chưa đến lượt ngươi dạy ta phải làm thế nào.”
Miệng Tam Nhãn Hổ không phục thua, nhưng lại không biết phải làm sao.
Suy cho cùng cũng đã đồng ý là Linh thú hộ tông, ở đây lại có “ngoại địch xâm nhập” rồi, còn không ra tay thì sẽ xem như làm trái lại ước định.
“Chính là tên cặn bã này?”
“Tiểu tử ngươi ngay cả hắn cũng xử không xong thì yếu quá rồi.”
Nó chả bõ công xem xét thần hồn và linh đài của Đoan Mộc Trì, thuận tiện nhìn Khương Thành một cách khinh bỉ.